Tên Khắc Trong Tim - Chương 6

14


Dường như âm thanh thường nghe thấy nhất khi nằm trên giường bệnh.


Chính là tiếng ve kêu rộn ràng ngoài kia.


Khung cửa sổ trắng xóa kéo dài đến vô tận, trần nhà sạch sẽ đến mức không vương một hạt bụi.


Những giọt dịch truyền nhỏ xuống từ bình treo, kim tiêm lưu lại trên cổ tay như một mũi gai đâm sâu vào tận xương tủy.


Tôi không nhớ mình đã nằm trên giường bệnh bao nhiêu ngày, cũng chẳng nhớ rõ đã có bao nhiêu người đến nhìn tôi.


Bác sĩ hay y tá bên khung cửa sổ, nam hay nữ, vào một khoảnh khắc nào đó, tôi dường như chẳng còn nghe thấy gì nữa.


Những ký ức vỡ vụn như giấc mơ giữa cơn sóng, cảnh tượng bị Thẩm Diên Chí và em gái hắn ức hiếp lặp đi lặp lại trong mơ.


Tôi quên mất rằng mình vốn đã chìm trong vực thẳm, vậy mà vẫn ngây thơ hy vọng có thể được giải thoát bởi chính ác quỷ.


Hóa ra tôi thật sự đã sa vào sự dịu dàng của Thẩm Diên Chí.


Hóa ra tôi từng có lúc ảo tưởng rằng hắn không còn là chính hắn nữa.


Bụng tôi đau suốt mấy ngày, vết khâu sau ca phẫu thuật trông đến tôi cũng thấy kinh hoàng.


Có một ngày, tôi nằm trên giường mãi mà chẳng thể nào chợp mắt, kim tiêm cắm trong mạch máu trở thành một sự tồn tại vô cùng phiền phức.


Tôi dùng tay ấn nhẹ lên đó, bác sĩ nói vì ống truyền là ống mềm, nên có thể lưu lại trong tĩnh mạch rất lâu.


Nhưng nó cứ ở đó, khiến tôi vô cùng khó chịu.


Vậy nên, đến lần ấn thứ tư, tôi bất ngờ giật mạnh nó ra.


Một vệt máu bắn ra, nhưng không đau lắm.


Thật lòng mà nói, tôi chẳng còn cảm nhận được cơn đau nữa.


Thực ra, tôi cũng chẳng còn cảm thấy sự tồn tại của bất kỳ ai khác.


Tôi chỉ muốn một mình như thế này.


Nằm mãi trên giường cũng được, chết đi cũng chẳng sao.


Tôi không quan tâm, cũng chẳng để ý nữa.


...


Tôi lén vứt hết số thuốc mà y tá đưa cho.


Vì chẳng ai khác phải uống, chỉ có mình tôi phải uống.


Kim truyền tĩnh mạch lại một lần nữa được thay sang cổ tay bên kia, giống như số phận mà tôi chẳng thể phản kháng.


Sau này, tôi dần nhận ra, là mẹ tôi đến chăm tôi.


Bà luôn khóc, khóc còn đau đớn hơn cả tôi.


Nhưng tôi chẳng muốn đáp lại bà nữa.


Những lời bà nói, tôi nghe không hiểu.


Bà luôn cầu xin tôi, xin tôi đừng như thế này, đừng như thế kia, xin tôi mau chóng khỏe lại, xin tôi đừng lạnh lùng với tất cả mọi người.


Thực ra tôi cũng không muốn thờ ơ, chỉ là tôi chẳng còn chút sức lực nào để mở miệng nói chuyện với ai.


Bỗng dưng tôi cảm thấy giao tiếp chẳng còn cần thiết nữa, vì không ai thật sự quan tâm đến suy nghĩ của tôi cả.


...


Ánh sáng len qua khe cửa sổ, trôi đi theo những đám mây, tôi dùng nó để đếm thời gian.


Một đêm nọ, tôi vẫn nằm thao thức không thể nào chợp mắt.


Cánh cửa bệnh phòng bỗng bị đẩy ra.


Làm sao để diễn tả bước chân đó đây?


Quá mức quen thuộc, quen thuộc đến mức mỗi ngày, mỗi đêm tôi đều không dám quên.


Chuyện này tôi có thể chắc chắn.


Đây là lần đầu tiên Thẩm Diên Chí đến thăm tôi.


Hắn dường như cũng không ngờ tôi vẫn thức, đứng trước giường tôi, ánh mắt giao nhau.


Tôi tưởng rằng mình có thể bình thản đối diện với hắn, nhưng khi hắn nhấc chân bước lại gần—


Tôi vẫn không kìm được, giơ tay chộp lấy hộp cơm sắt mà mẹ để quên bên cửa sổ, ném thẳng về phía hắn.


Hắn không né, khẽ lảo đảo một chút.


Lúc này tôi mới nhận ra, tóc hắn chưa chải gọn, ánh mắt có phần mệt mỏi.


Cánh tay, quấn đầy băng gạc.


"..."


Đêm đen vẫn thế, dù gió ngoài cửa sổ có lay động bóng cây, nhưng sự im lặng và tàn nhẫn vẫn gặm nhấm lòng người.


"Anh nghe y tá nói, em đã lén vứt thuốc đi?"


Giọng người đàn ông khàn khàn.


Hắn từng bước, từng bước tiến lại gần tôi, mà tôi thì ném tất cả những gì có thể ném về phía hắn.


“Thanh Thanh."


Hắn gọi tên tôi, vẫn là vẻ si tình không gì sánh được đó.


Có lẽ là vậy.


Hắn vốn quen dùng thủ đoạn này để dệt nên những cái bẫy lừa người.



Hắn chỉ đang gạt tôi thôi.


Đạp tôi xuống đất, rồi bóp cổ tôi mà hôn.


Nực cười làm sao—


Tôi vậy mà thật sự đã quên, là ai đã đẩy tôi vào vực thẳm.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo