Tên Khắc Trong Tim - Chương 9

19

Tôi và Thẩm Diên Chí kết hôn, nhận về vô số lời chúc phúc giả tạo từ bạn bè và người thân.


Hắn trở nên vô cùng chiều chuộng tôi, bất kể tôi đưa ra yêu cầu gì cũng sẽ được đáp ứng.


Tôi chỉ buột miệng than trời nóng quá, vậy mà hắn liền đưa tôi sang tận New Zealand ở bên kia bán cầu.


Nơi đó thực sự có những ngọn núi tuyết quanh năm không tan, hơn nữa, lúc này đang là mùa đông.


"Lạnh không?"


Tôi đã bị hắn quấn kín đến ba lớp trong ba lớp ngoài, vậy mà hắn vẫn muốn quàng thêm cho tôi một chiếc khăn, bị tôi né tránh.


Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ của hắn.


"Sao trông em cứ như một con gấu nhỏ thế?"


"..."


Hơi thở phả ra trong không khí lạnh lập tức ngưng tụ thành từng đám sương mờ.


Chúng tôi ở trong một khách sạn dưới chân núi Cook, nơi này rõ ràng được xây dựng dành cho giới thượng lưu, trang thiết bị đầy đủ tiện nghi.


Bây giờ không phải mùa cao điểm du lịch, nhưng trong khách sạn vẫn có thể bắt gặp vài du khách đến từ Trung Quốc.


"Ngày mai muốn đi đâu chơi?"


Hắn dùng ngón tay thon dài cầm dao phết bơ lên bánh mì.


Tôi thì chỉ biết phết một cách vụng về, lem nhem.


Cuối cùng, hắn thở dài đổi phần bánh tôi làm sang đĩa của mình.


Khách sạn có nuôi một con chó săn, thoạt nhìn có vẻ dữ tợn, nhưng sau mấy ngày tiếp xúc, tôi nhận ra nó là một con ngốc, chỉ cần có đồ ăn là sẽ ngoan ngoãn vẫy đuôi.


Vậy nên, tôi ném miếng bánh mì mà Thẩm Diên Chí vừa phết cẩn thận – miếng hắn mới đổi cho tôi – cho nó ăn.


Người đàn ông đối diện rõ ràng không ngờ tôi sẽ làm vậy.


Dưới bàn, hắn khẽ chạm chân tôi, dường như vừa tức giận vừa bật cười.


"Anh có làm gì chọc giận em đâu, Tiểu Thanh?"


"..."


Tôi chẳng buồn trả lời hắn.


Bão tuyết bên ngoài đã dịu bớt so với đêm qua.


Lớp tuyết dày trong sân đủ để ngập đến đầu gối, có không ít du khách đang vui vẻ chơi đùa giữa nền tuyết trắng xóa.


Tôi cầm cuốn brochure của khách sạn đọc giết thời gian.


Tài liệu này kể lại những truyền thuyết cổ xưa về dãy núi, được viết bằng cả tiếng Anh và tiếng Māori.


Trong đó có một đoạn nhắc đến việc đi lên theo đường núi tuyết, nếu gần đến đỉnh cao nhất có thể sẽ tìm thấy một chú yêu tinh đại diện cho sự may mắn.


Một câu chuyện nhảm nhí để tăng thêm tính thương mại, tôi đọc lướt qua rồi vứt sang một bên.


Nhưng Thẩm Diên Chí lại cứ lải nhải không ngừng bên tai tôi, khiến tôi phát bực.


"Anh nhàn rỗi quá thì đi tìm cái đó về cho tôi xem đi?"


Thật ra, đây chỉ là một câu nói qua loa khi tôi mất kiên nhẫn.


Vậy mà hắn sững lại một, hai giây, nhìn lướt qua cuốn brochure, rồi khóe môi khẽ nhếch lên.


"Nếu điều ước nào cũng thành hiện thực, vậy thì có lẽ anh thực sự rất cần đấy."


"..."


Tôi thở dài.


Không ngờ hắn thực sự chuẩn bị leo lên núi.


Trong khách sạn cũng có vài người là dân leo núi chuyên nghiệp, họ nhắm đến đỉnh cao nhất, còn Thẩm Diên Chí có thể đi cùng họ.


Tôi không hiểu tại sao con người này lại thay đổi như thế.


Rõ ràng trước kia hắn rất điềm tĩnh, vậy mà bây giờ, chỉ vì một câu nói đùa của tôi mà...


Dẫu sao thì leo núi tuyết cũng cần chuẩn bị rất nhiều dụng cụ chuyên nghiệp.


Buổi tối, khi hắn thu dọn hành lý, tôi khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn hắn.


Hắn kéo khóa áo khoác gió lên tận cổ, đôi mắt đen láy, như bị tuyết phản chiếu có phần long lanh, ươn ướt.


Tôi hoàn toàn không có hứng thú với việc leo núi, nên không đi cùng họ.


Hắn cong môi.


"Sao thế, không nỡ để anh đi à?"


"..."


"Tôi hy vọng anh chết giữa đường, tốt nhất là đừng bao giờ quay về nữa."


Tôi hung hăng trừng mắt với hắn, nhưng hắn chỉ bật cười nhẹ.


Hắn đi tới, tiện tay xoa đầu tôi.


"Đừng nói thế, Thanh Thanh."


"Có những lời, nói mãi... rất dễ trở thành sự thật đấy."


"..."


20


Ngày Thẩm Diên Chí cùng đoàn xuất phát, thời tiết rất đẹp.


Ánh mặt trời phản chiếu trên lớp tuyết, chói lóa đến mức tôi không thể nhìn rõ cả người trước mặt.


Thẩm Diên Chí bảo tôi đợi hắn trở về.


Tôi khẽ hừ một tiếng, lười đáp lời, xoay người trở lại khách sạn.


Không có Thẩm Diên Chí, tôi tự do hơn rất nhiều, ít nhất thì không bị hắn bám lấy có thể tùy ý làm điều mình thích.


Trong khách sạn có không ít du khách người Trung Quốc, tôi quen được một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.


Em ấy đến đây cùng gia đình trong kỳ nghỉ hè.


Sáng sớm trời còn trong vắt, không một gợn mây, nhưng đến chiều, mây mù đã bao phủ cả dãy núi tuyết.


Đến chiều tối bão tuyết bất ngờ ập xuống, bầu trời âm u không thấy nổi chút ánh sáng.


Đúng lúc đó, vì đoàn leo núi của Thẩm Diên Chí có khá đông người nên ai nấy đều thấp thỏm lo lắng.



Vài thân nhân trong khách sạn bắt đầu bàn tán, nói rằng đã không liên lạc được với họ, không biết có phải do mất tín hiệu đột ngột hay không.


Sảnh khách sạn chật kín người.


Nhân viên trấn an rằng đừng quá hoảng sợ, trong đoàn có không ít người là dân leo núi chuyên nghiệp, khả năng ứng phó với thời tiết khắc nghiệt tốt hơn hẳn người thường.


Dù chưa biết liệu họ có gặp nguy hiểm hay không, nhưng ngay cả muốn đợi đội cứu hộ thì cũng phải chờ đến sáng mai.


Không khí trong nhà hàng càng lúc càng nặng nề.


Cô bé mười sáu, mười bảy tuổi bên cạnh tôi vẫn lặng lẽ ăn từng miếng cơm.


Hình như bố mẹ em cũng ở trong đoàn leo núi đó.


"Tiểu Yến, cháu chạy đi đâu thế? Cô tìm cháu mãi!"


Một giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ vang lên bên tai tôi.


Vì là tiếng Trung, nên tôi cũng theo phản xạ ngẩng đầu lên.


Tôi và người phụ nữ kia chạm mắt nhau trong một, hai giây.


Chị ấy có vẻ hơi sững sờ khi nhìn tôi.


"Ơ… Cậu là, Tần Tử Thanh phải không?"


"…"


Tôi hơi nhướn mày lên, vô cùng ngạc nhiên khi chị ấy biết tên mình.


"Trời ạ, cậu không nhớ mình sao? Lớp 11-3 trường Trung học Dũng Châu đây! Mình là Lâm Hiểu Đồng, bạn học cũ của cậu nè!"


"…"


Nghe có người nhắc đến thời cấp ba, phản ứng đầu tiên của tôi là vô thức co người lại.


Nhưng…


Cảm giác như có một sự đứt gãy khó tả.


Tôi cố gắng tìm kiếm trong ký ức những khuôn mặt từng bắt nạt mình, nhưng… chẳng tìm thấy.


Tất cả đều mơ hồ, như thể các đường nét đã bị trộn lẫn vào nhau.


"Chậc, hồi cấp ba tụi mình chơi thân lắm mà! Mình còn ngồi bàn trước cậu, chia cho cậu bao nhiêu là đồ ăn vặt, cậu không nhớ sao?"


"Hồi đó cậu thân với Thẩm Duệ Hân lắm mà, ồ đúng rồi, còn có anh trai cô ấy, Thẩm Diên Chí nữa."


"Bây giờ cậu vẫn còn ở bên Thẩm Diên Chí sao? Mà phải nói, hai cậu hồi đó đúng là một cặp thần tiên quyến lữ ấy…"


"Chỉ tiếc là cậu chuyển trường ngay năm lớp mười một, nên bọn mình không kịp chụp ảnh tốt nghiệp cùng nhau. Mọi người đều rất thích cậu…"



Đầu tôi như ong ong lên.


Rõ ràng tôi đang đứng đây, lắng nghe người phụ nữ trước mặt kể chuyện, nhưng trong khoảnh khắc ấy, dường như ý thức của tôi đã biến mất.


Thẩm Duệ Hân, Thẩm Diên Chí.


Người bạn thân nhất.


Người tôi từng thích nhất.


Một vài ký ức như lớp đất nứt vỡ, tiếng ồn trong đầu tôi nhấn chìm mọi âm thanh.


Tôi cứ thế sững sờ đứng đó, rồi đột ngột quay đầu chạy về phòng.


Dường như có tiếng người phụ nữ gọi tôi từ phía sau, nhưng tôi không bận tâm.


Phòng tôi và Thẩm Diên Chí là một phòng đôi, hành lý rải rác trên nền đất, đèn ngủ đầu giường khẽ lung lay.


Tôi ôm lấy đầu mình, từng chút từng chút co lại vào góc phòng.


Hít vào, thở ra.


Tôi cố gắng ngăn mình không run lên, sau đó thò tay vào túi lấy điện thoại.


Tôi không thể cầm nổi chiếc điện thoại trong tay, nó theo đó rơi xuống đất.


Tôi dứt khoát nằm rạp xuống, mở ô tìm kiếm, gõ vào đó cụm từ "Trường Trung học Dũng Châu".


Tìm kiếm tin tức theo thứ tự thời gian.


Ngón tay run rẩy lướt qua từng dòng một, cho đến khi ánh mắt tôi dừng lại trên một bài thảo luận trên diễn đàn từ nhiều năm trước.


"Tối nay sao có xe cảnh sát đến trường mình vậy? Mấy ông học tự học buổi tối có biết gì không?"


"Đúng đó, còn có cả xe cứu thương nữa. Lúc đó tôi đang học, nhìn thấy từ cửa sổ."


"Chuyện gì thế? Kể cụ thể đi?"


"Có một nữ sinh bị cáng ra ngoài, máu me đầy người, trông đáng sợ lắm."


"Lớp nào vậy? Ai thế?"


"Nói ra không tiện đâu, nhưng mà cảnh tượng đó… trời ạ, thật sự, chậc chậc chậc."



"Đừng có úp úp mở mở nữa? Rốt cuộc là chuyện gì, cố ý giết người à?"


"Tôi nói thật nhé, còn đáng sợ hơn thế."


"Thế thì nói luôn đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


"Nói ra sợ đắc tội với người ta, thôi thôi, không kể nữa."


"…"


Thật ra… cũng chẳng có gì không thể nói ra cả.


Tôi cúi đầu nhìn xuống bụng mình.


Cẩn thận nhớ lại… hôm đó tôi đã nghĩ rằng mình có thai.


Vốn dĩ kinh nguyệt của tôi không đều, còn nôn mửa thì là triệu chứng thường thấy khi bị say nắng vào mùa hè.


Điều quan trọng là, tôi thậm chí còn chưa dùng đến que thử thai, vậy mà đã kết luận mình có thai.


Không thấy nực cười sao?


Tôi đã tin chắc rằng mình mang thai.


Nhưng thực tế thì…


Tôi vốn dĩ chẳng thể nào mang thai được nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo