Tên Khắc Trong Tim - Chương 8

17

Trong ký ức của tôi không hề có ai tên là Tống Hữu Tinh.


Thế nhưng cậu ấy luôn nói rằng chúng tôi đã gặp nhau từ rất lâu trước đây.


"Chị quên em cũng không sao, vì một ngày nào đó chị nhất định sẽ nhớ lại."


Cậu ấy cùng tôi luyện đàn.


Mang máy chơi game đến chơi cùng tôi.


Tôi biết sự tồn tại của cậu ấy rất kỳ lạ, có lẽ cũng chẳng có ý tốt gì.


Nhưng tôi lại không tài nào ghét cậu ấy.


Vì cậu luôn mỉm cười với tôi.


Vì cậu không giống mẹ tôi, lúc nào cũng khóc đến sướt mướt.


Vì cậu không giống Thẩm Diên Chí, mỗi đêm đều đứng trước giường tôi như một hồn ma.


Tống Hữu Tinh chính là Tống Hữu Tinh, chỉ có cậu ấy đối xử tốt với tôi.


Cảm giác này thật kỳ lạ, có lẽ là vì con người vốn có thể cảm nhận được tình cảm.


Cậu ấy cười với tôi, khiến tôi có thể tạm quên đi những đau khổ.


"Chị ơi, chị có muốn đi cùng em không?"


Một buổi chiều nọ, cậu ấy bỗng hỏi tôi.


Thực ra tôi chưa từng nghĩ mình có thể thoát khỏi sự kiểm soát của Thẩm Diên Chí.


Nhưng không hiểu sao, tôi lại gật đầu tin cậu ấy.


Thế là hôm đó, Tống Hữu Tinh lén trốn trong phòng bệnh của tôi.


Chờ đến đêm khuya, cậu ấy dẫn tôi cùng lẻn ra ngoài .


Chúng tôi thoát ra từ cửa sổ phòng bệnh, cách tầng hai cũng không quá cao.


Cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi, tim tôi chưa bao giờ đập mạnh đến thế.


Chàng trai mặc một chiếc sơ mi trắng, đầu ngón tay lướt qua cổ tay tôi.


Đêm nay không có trăng, ánh sáng chỉ lờ mờ yếu ớt.


Dưới xương mày, nơi khóe mắt cậu có một nốt ruồi nhỏ bé.


Tôi đột nhiên bật khóc.


Cậu ấy ngồi xổm xuống, dùng tay áo lau nước mắt cho tôi.


"Chị không thể nhớ ra em là ai, Tống Hữu Tinh."


Nhưng tại sao em lại cảm thấy cậu quen thuộc đến vậy?


"Thật ra không nhớ ra cũng không sao mà, Tần Tử Thanh. Chúng ta phải nhìn về phía trước."


Phương tiện của cậu ấy là một chiếc xe đạp, còn tôi ngồi phía sau lưng cậu.


Gió đêm lay động, bệnh viện nơi tôi ở nằm sát bờ biển.


Chỉ cần đi dọc theo con đường, là có thể nhìn thấy những con sóng cuồn cuộn vỗ vào bờ.


Cậu ấy đạp xe, dẫn tôi đi về phía cuối con đường.


Nhưng ngay phía sau chúng tôi, dần dần có vài chiếc ô tô đang áp sát lại gần.


Con người cuối cùng vẫn phải quay về hiện thực.


Bất kể cuộc gặp gỡ có lãng mạn đến đâu, bất kể người trước mắt có khiến ta rung động thế nào.


Tống Hữu Tinh im lặng, điên cuồng đạp xe, nhưng dù thế nào cũng không thể vượt qua được những chiếc xe bốn bánh phía sau.


Gió trên vách đá thổi mạnh đến mức cậu ấy không thể không dừng lại.


Những ánh đèn pha chiếu thẳng vào mắt chói lòa, từ trong xe có người bước ra, loạng choạng tiến về phía tôi.


Thẩm Diên Chí siết chặt tôi vào lòng.


Mùi thuốc lá trên người anh ta tỏa ra nồng nặc, dù tôi có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.


Giọng anh ta khàn đặc, như thể muốn nghiền nát tôi vào trong cơ thể mình.


"Thanh Thanh, nếu hắn dám đưa em đi."


"Anh sẽ giết hắn."


"……"


18

Tôi và Thẩm Diên Chí đã cãi nhau một trận lớn.


Cũng có thể nói là tôi đơn phương phát điên.


Ai có thể ép buộc được một người như anh ta, với thân phận và địa vị như vậy chứ?


Cuối cùng, tôi xuất viện, nhưng không quay về chỗ của Thẩm Diên Chí.


Tôi lấy tuyệt thực ra uy hiếp, anh ta chỉ còn cách thỏa hiệp, đồng ý cho tôi trở về căn nhà của chính mình.


Cái giá phải trả là mỗi ngày tôi phải uống hết một chai sữa dưới sự giám sát của anh ta.


Đến nước này rồi, ngay cả anh ta cũng chẳng tin rằng mỗi ngày bắt tôi uống sữa là hoàn toàn vô hại.


Nhưng tôi cũng không bận tâm nữa.


Anh ta bắt tôi uống, thì tôi uống.


Tôi nhìn thẳng vào anh ta, uống cạn ly sữa chỉ trong một hơi, sau đó liền đóng sầm cửa lại.


Gạt anh ta ra khỏi thế giới của tôi.


Chiếc nhẫn thứ ba bị tôi tháo xuống đem đi cầm cố.


Tất nhiên, tôi cũng không mong có ngày chuộc lại nó.


Tống Hữu Tinh đột nhiên mắc một căn bệnh rất nặng.


Tôi biết nghĩ như vậy rất kỳ lạ.


Tôi và cậu ấy quen nhau chưa bao lâu, nhưng tôi lại muốn dốc hết mọi thứ để cứu cậu ấy.


Nếu thật sự phải nói ra lý do, thì có lẽ là…


Chưa từng có ai đối xử với tôi chân thành đến vậy.


Dường như tất cả tình cảm của mọi người đều mang theo mục đích, chỉ có cậu ấy…


Nụ cười ấy, chỉ dành riêng cho tôi.


Tôi đưa cậu ấy đi rất nhiều bệnh viện, nhưng chẳng nơi nào chữa được.


Phiền phức nhất là, Thẩm Diên Chí cứ bám riết lấy tôi.


Giống như một hồn ma không chịu buông tha.


Anh ta nói, anh ta có thể cung cấp cho Tống Hữu Tinh dịch vụ y tế tốt nhất, bảo tôi đừng giày vò thêm nữa.


Tôi chẳng buồn để ý đến anh ta.


Nhưng từng ngày trôi qua, tình trạng của Tống Hữu Tinh càng lúc càng tệ hơn.


Cậu ấy bắt đầu không thể đi lại, bắt đầu ho ra máu trước mặt tôi, hoặc đột ngột ngất xỉu.


Cuối cùng, cậu ấy vẫn phải nhập viện trong bệnh viện do Thẩm Diên Chí sắp xếp.


Thế nhưng sức khỏe của cậu ấy ngày một suy yếu.


Tháng Sáu đổ mưa suốt mấy ngày liền.


Và vào một buổi chiều mưa như trút nước.


Một buổi chiều không có hoàng hôn, cũng chẳng còn nắng chiều đỏ rực.


Tống Hữu Tinh ra đi.


Cuộc đời luôn có quá nhiều cuộc chia ly.


Sáng hôm ấy, cậu ấy còn hẹn tôi đi ngắm hoa hải đường ở công viên Thính Nguyệt.


Tống Hữu Tinh đối với tôi, rốt cuộc có ý nghĩa gì đây?


Rõ ràng tôi chỉ mới quen cậu ấy không bao lâu.


Rõ ràng tôi không nên tức giận, cũng không nên đau lòng.


Rõ ràng tôi chẳng còn gì để mất nữa.


Thực ra hôm đó tôi không khóc, chỉ ngồi thật lâu trong phòng bệnh của cậu ấy.


Tôi chỉ là…


Đã mất đi người cuối cùng mà tôi có thể mất.


Chỉ vậy thôi.


……


"Em xem, cuối cùng em lại chỉ còn lại một mình anh mà thôi."


Ba ngày sau khi Tống Hữu Tinh rời đi, trời bỗng nhiên quang đãng trở lại.


Thẩm Diên Chí tựa vào khung cửa, đưa cho tôi một ly sữa.


Hắn mặc một chiếc áo gió màu đen.


Con người này lúc nào cũng vậy, bề ngoài luôn chỉnh tề gọn gàng.


Ai mà biết được bên trong đã mục nát thối rữa đến mức nào.


Hắn cụp mắt xuống, nhìn tôi từng chút từng chút uống hết ly sữa, sau đó theo thói quen đưa tay định xoa đầu tôi.


Nhưng lại bị tôi né tránh.


Thực ra, nhìn kỹ lại, nơi đuôi mắt của Thẩm Diên Chí cũng có một nốt ruồi.


Đôi mắt đen thẳm tựa như sóng triều, cuốn tôi vào vực sâu không lối thoát.


Tôi nhìn hắn chằm chằm.


Hắn có biết Tống Hữu Tinh đã chết không?


Cái chết của cậu ấy, có liên quan đến hắn không?


Cơn mưa nắng lất phất rơi, ánh sáng vàng nhạt bị từng giọt nước li ti hòa tan, len lỏi vào trong phòng.


Người đàn ông cúi đầu nhìn tôi vài giây, rồi hôn xuống.


Tôi ghét cơ thể mình bị hắn hiểu rõ đến từng đường nét, ghét cả hơi ấm còn vương lại trên da sau mỗi lần hắn chạm vào.


Môi lưỡi dây dưa, từng nhịp tim như dội trống bên tai.


"Thẩm Diên Chí, tôi nhất định sẽ kéo anh xuống địa ngục."


"Anh đã ở dưới đó từ lâu rồi, tiểu thư Tần à."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo