Nói xong, anh ta vừa đi vừa tay chân luống cuống rời khỏi sân thượng.
Để tôi đứng ngơ ngác tại chỗ.
Trong đầu chỉ hiện ra hai chữ: Vậy thôi á?
Tưởng đâu anh ta sẽ nuốt sống tôi cơ đấy.
---
4
Chuyện này vô tình khiến Phó Duệ để mắt tới Tang Trữ – cô nàng ngoan ngoãn hơn tôi nhiều.
Anh ta dần bước lên con đường nam phụ si tình.
Còn tôi, loay hoay thế nào lại thành người yêu của hot boy trường Thẩm Tu Trình, vướng vào mối quan hệ rối rắm, chuẩn bị trở thành nữ phụ độc ác.
Quả nhiên, Thẩm Tu Trình cũng bắt đầu để ý Tang Trữ – người mới chuyển đến đã lọt vào top 3 của khối, còn khen răng thỏ của cô ấy đáng yêu. Rồi nói lời chia tay với tôi.
Tôi chẳng quan tâm, chỉ “ừ” một tiếng, lạnh nhạt quay đi.
Nhưng vừa rẽ qua góc hành lang, đã thấy Phó Duệ đứng dưới tán cây anh đào cách đó không xa.
Ánh nắng lấp lánh rơi trên sống mũi cao thẳng của anh ta.
Gió xuân nhẹ lướt.
Cánh hoa anh đào rơi đầy trên vai anh.
“Bị đá rồi?”
Anh ta nhướng mày, mở miệng là nói câu khiến tôi muốn phát cáu.
“Phải đó, vui chưa?”
“Hồi xưa tôi dùng nick phụ đá cậu, giờ có người trả thù giùm cậu rồi đấy.”
Vừa dứt lời, Phó Duệ chắc cũng nhớ lại chuyện khiến anh tức điên ngày xưa, môi mím thành đường thẳng, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
Anh ta bực dọc phủi hoa trên đầu.
“Vui cái gì? Có phải chính tay tôi đá cậu đâu.”
“Chính tay đá tôi? Cậu đâu còn cơ hội.”
Tôi khẽ kiễng chân, ánh mắt vượt qua vai anh nhìn Tang Trữ đang ôm quyển bài sai chạy tới.
Tôi nhướng cằm.
“Kìa, thỏ con của cậu đến rồi.”
“Cái gì mà của tôi…”
Tôi không đợi anh nói hết, xoay người bỏ đi.
Sau lưng, là giọng nói ngọt ngào của Tang Trữ:
“Phó Duệ! Câu này cậu dạy lại tớ được không?”
“Ơ, câu này nói bốn năm lần rồi mà? Vẽ đường phụ thôi mà…”
Tôi không nhịn được ngoái đầu lại.
Giữa khung cảnh hoa anh đào bay lả tả, Phó Duệ nhíu mày, lần nữa giảng lại cách làm bài.
Chậc.
Top 2 với top 3 tụ lại.
Đúng là trai tài gái sắc…
Không đúng.
Hai người đó chăm học vậy, có khi nào vượt tôi – người đứng đầu khối không?
Không vui không vui!
Tôi phải phá bọn họ thôi.
Vì ngôi vị số một!
“Phó Duệ! Cuối tuần đừng quên đến nhà tôi ăn cơm, tôi có bất ngờ cho cậu.”
Tang Trữ ngước lên, dè dặt nhìn tôi:
“Cái đó… Cậu đưa bạn trai khác về nhà, anh Tu Trình sẽ giận đó?”
Anh Tu Trình?
Tôi cúi mắt, ánh nhìn rơi vào mảnh vá thêu dưới vạt áo đồng phục của cô ấy.
Giống hệt cái trên ống quần của Thẩm Tu Trình.
“Không đâu, bọn tôi chia tay rồi.”
Ánh mắt Tang Trữ khẽ dao động, không nói gì thêm.
Cuối tuần đó, tôi làm món anh ta thích nhất.
Là món gì nhỉ...
---
5
“Cô đem món tôi thích nhất là khoai tây xào trộn với món tôi ghét nhất là gừng, cô quên rồi à?”
Nhìn gương mặt bất lực của Phó Duệ, tôi cười hả hê.
“Vậy thì đừng ăn! Tôi đâu ép anh.”
Bình luận trực tiếp:
【Xời— nghe vậy thì Cầm Yên cũng quá đáng thật đó!】
【Cầm Yên chơi ác vãi, não khoai tây chắc nổ tung luôn ấy.】
...
“Anh sau này chẳng phải cũng trả đũa lại sao? Biết rõ tôi mê cá chua cay, giả vờ gắp cá cho tôi, ai ngờ toàn nhét cả đống hạt tiêu vào! Ăn một miếng mà như giẫm trúng điện cao thế!”
Nghĩ lại miếng đó là tôi trợn trắng mắt vì cay.
Phó Duệ lại cười.
Lấy chính câu tôi vừa nói đáp lại:
“Vậy thì đừng ăn, tôi đâu ép cô.”
Bình luận:
【Ờm— giờ lại tới lượt Phó Duệ giở trò khắm.】
【Tôi chịu rồi, cặp này đúng là hận thù vợ chồng chuẩn bài.】
【Hai người này cộng lại chắc tám trăm cái tâm nhãn.】
【Mấy bạn phía trên, đừng gán hồ ly tinh Cầm Yên với Phó Duệ nhà tôi nhé, anh ấy chỉ phòng vệ thụ động thôi!】
【Tôi bắt đầu nghi ngờ black fan lớn nhất của hai người này chính là đối phương đấy.】
...
Phó Duệ cười khẽ khi thấy tôi tức xì khói.
“Nói chứ, em không muốn ăn sao không nhổ ra?”
Tôi lập tức phản bác lại được:
“Nói vậy thì, gừng nặng mùi thế, anh ngửi không ra à? Anh tự ăn vô, sao trách tôi?”
Không khí bỗng chốc lặng ngắt.
Tôi và Phó Duệ nhìn chằm chằm nhau.
Vài giây sau, đồng thời quay đi.
Anh nhìn sàn nhà.
Tôi nhìn khung cửa.
Phòng livestream bị spam toàn dấu chấm hỏi.
【Hai người này làm sao vậy? Biết rõ có gừng, có hạt tiêu mà vẫn ăn?】
【Không phải yêu thật thì tôi không nghĩ ra lý do nào khác.】
【Phó Duệ không phải thích Tang Trữ à?】
【Đừng nói linh tinh, Tang Tang nhà tui giờ có thầy Thẩm rồi nhé!】
【Fan Tang Trữ sao lại qua đây? Về nhà đi, cặp vợ chồng nhà bà đang cãi nhau kìa.】
【Chương trình này ghê thiệt! Cặp vợ chồng hận nhau và cặp mẫu mực có vẻ đều đang đổi vai.】
...
Tôi không biết người ta bắt đầu “đẩy thuyền” tôi và Phó Duệ.
Tôi chỉ muốn ra ngoài.
Chấm dứt cái không khí kỳ quặc chưa từng có này giữa tôi và anh ta.
Nhưng chương trình không để tôi toại nguyện.
Lại có một tấm thẻ nhiệm vụ được nhét vào qua khe cửa.
Trên đó ghi —
【Có khoảnh khắc nào khiến hai người cảm thấy... đối phương không đến mức đáng ghét không?】
---