Thật sự ghét sao? - 4

6  
 
Nói đến chuyện ghét nhau, tôi với Phó Duệ không cần nghĩ cũng có thể lải nhải cả đống.  
 
Nhưng khi đọc tấm thẻ đó, hai đứa lại ngồi xổm ở cửa rất lâu.  
 
“Em nhớ ra khoảnh khắc đó chưa?”  
 
Phó Duệ cào cào mép tấm thẻ, giọng hơi khàn.  
 
Không khí trở nên nặng nề lạ thường.  
 
Tôi ho khan hai tiếng, đứng dậy kéo giãn khoảng cách với anh ta.  
 
“Đương nhiên là không rồi! Anh là người thế nào anh không tự biết à?”  
 
Phó Duệ “chậc” một tiếng.  
 
Không nói gì.  
 
Anh ta ngồi ở cửa, ngón tay thon dài thả lỏng vẽ vòng tròn trên tấm thẻ.  
 
Dường như đang thật sự tìm kiếm những khoảnh khắc hiếm hoi đó.  
 
Tôi chớp mắt, không làm phiền, chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn mà ngẩn người.  
 
Thực ra tôi vừa nói dối.  
 
Khoảnh khắc đó, thật sự có.  
 
Ngay khi nhìn thấy tấm thẻ, như có một bàn tay nhỏ xíu trong đầu tôi, chính xác lật lại được đoạn ký ức đó.  
 
Đó cũng là lần duy nhất giữa tôi và Phó Duệ có một sự thân mật... không hề đối đầu nhau.
 
7.
 
Sau kết thúc ngọt ngào của câu chuyện, những ngày tháng tác giả không viết ra, sự nghiệp của tôi và Phó Duệ không mấy thuận lợi.
 
Vấn đề cũ của tôi lại tái diễn, cũng là kết cục tất yếu của mọi nữ phụ độc ác.
 
Danh tiếng không tốt, anti-fan cực nhiều.
 
Còn anh ấy thì mâu thuẫn với cấp trên của công ty, đối mặt với nguy cơ bị đóng băng.
 
Lẽ ra, tôi nên thừa nước đục thả câu.
 
Nhưng nhìn dáng vẻ anh ấy ngồi trên ban công uống rượu một mình không nói một lời, tôi lại mềm lòng chưa từng thấy.
 
Chúng tôi, những nhân vật phụ này, không có bàn tay vàng, không có hào quang nhân vật chính.
 
Con đường phải đi gập ghềnh hơn nhiều.
 
Lúc này mà tôi còn đả kích anh ấy nữa, thì thật sự quá đáng.
 
Vì vậy, lần đầu tiên, tôi chủ động thể hiện thiện ý với anh ấy.
 
"Hay là giải ước với công ty đi? Tiền vi phạm hợp đồng tôi giúp anh một ít, phần còn lại vay, sau này cùng nhau trả từ từ."
 
Phó Duệ uống ừng ực một ngụm rượu lớn.
 
"Không phải vấn đề tiền vi phạm hợp đồng, mà là tôi không cam tâm..."
 
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy, nhìn ánh trăng trên trời, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
 
Tôi và Phó Duệ luôn đối đầu nhau, hiếm khi nào ngồi yên tĩnh bên nhau như bây giờ, hỏi han tình hình cuộc sống của đối phương.
 
"Tôi bắt gặp Vương Mân giở trò với một đứa nhỏ trong công ty, hắn muốn kéo tôi xuống nước, uy hiếp tôi không được nói chuyện này ra ngoài."
 
Vương Mân, là ông chủ công ty của anh ấy, cũng là một nhân vật có tiếng trong giới.
 
Đắc tội với hắn, về cơ bản là có thể tạm biệt giới giải trí.
 
Mà gia cảnh của tôi và Phó Duệ đều bình thường, chỉ nhờ thành tích học tập xuất sắc và ngoại hình khá khẩm, mới miễn cưỡng có được cuộc sống tốt đẹp.
 
Đối đầu với hắn, chẳng khác nào châu chấu đá xe.
 
Nhưng tôi vẫn đứng bật dậy.
 
"Mẹ kiếp! Chuyện này mà cũng bỏ qua được sao? Hắn lấy cái gì uy hiếp anh vậy? Mà khiến anh phải rối rắm như vậy."
 
Phó Duệ nhìn tôi.
 
Ánh trăng và tôi cùng phản chiếu trong đôi mắt đen láy của anh ấy.
 
"Hắn nói, nếu tôi dám hé răng chuyện này, hắn sẽ khiến tôi và vợ tôi mất tất cả những gì đang có."
 
Đây là lần đầu tiên, tôi nghe anh ấy gọi tôi là "vợ".
 
Tôi chớp mắt, vô thức quay đầu nhìn vào phòng khách phía sau.
 
Căn nhà này vị trí không tệ, là tôi và Phó Duệ mua sau khi kết hôn.
 
Nội thất và đồ đạc bên trong, đều là do tôi và Phó Duệ từng bước quyết định trong quá trình đấu khẩu với nhau.
 
Trong thẻ ngân hàng vẫn còn một ít tiền nhàn rỗi.
 
Là tiền hai đứa tôi tiết kiệm để báo hiếu cha mẹ.
 
Có lẽ sau khi trở mặt với Vương Mân, những thứ này sẽ biến mất.
 
Thậm chí có thể còn thảm hại hơn.
 
Nhưng...
 
Con người luôn có những khoảnh khắc sống vì lương tâm.
 
Tôi lại ngồi xuống, mở một chai rượu.
 
Chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống cổ họng, khiến tôi run rẩy.
 
Nhưng giọng nói của tôi rất bình tĩnh.
 
"Mất thì mất thôi, hai đứa mình có phải chưa từng sống khổ đâu."
 
Hồi nhỏ, tôi và Phó Duệ sống trong cùng một khu nhà.
 
Đều là nhà thuê.
 
Nhà tôi hướng tốt, tiền thuê mỗi tháng ba trăm rưỡi, bếp và nhà vệ sinh chỉ cách nhau một tấm ván gỗ tự đóng.
 
Nhà anh ấy hướng xấu, lại còn gần cống thoát nước bên đường, hễ mưa xuống là nước tràn vào nhà, một góc nhà còn bị ẩm mốc.
 
Nhưng nhà anh ấy vẫn ở đó.
 
Vì căn nhà đó rẻ, tiền thuê mỗi tháng chỉ có hai trăm.
 
Tôi từng thấy anh ấy vì một đồng rưỡi mà tranh cãi nửa ngày với ông chú thu gom rác.
 
Anh ấy cũng từng thấy tôi đứng nửa ngày ở sân bóng rổ trong công viên nhỏ, chỉ để đợi mấy người chơi bóng uống xong nước rồi nhặt vỏ chai.
 
Ồ.
 
Tôi nhớ có lần anh ấy còn cướp của tôi hai cái vỏ chai!
 
Đáng ghét!
 
Càng ghét anh ấy hơn!
 
Nhưng bây giờ có ghét cũng vô ích.
 
Tôi là vợ anh ấy.
 
Chẳng lẽ gặp nạn lại bay đi một mình sao?
 
Tôi là người.
 
Chứ đâu phải chim.
 
Gió đêm hơi lạnh.
 
Tôi xoa xoa cánh tay.
 
"Hay là anh thu thập chứng cứ rồi tìm phóng viên thử xem?"
 
"Ừm."
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo