Chúng tôi im lặng uống rượu.
Phó Duệ đột nhiên lên tiếng.
"Xin lỗi nhé, Cầm Uyên.”
"Kéo em vào chuyện này rồi, hay là chúng ta ly hôn đi? Em còn có thể cầm chút tiền mà đi."
Cũng lạ.
Rõ ràng tôi rất ghét Phó Duệ, nhưng vừa nghe anh ấy nói đến chuyện ly hôn là tôi lại nổi nóng.
Nhưng không phải nóng bụng dưới đâu ha.
Mà là nóng tim.
"Anh bị thần kinh à! Chúng ta kết hôn là cốt truyện cố định của cuốn sách này mà.”
"Anh có biết điều đó có nghĩa là gì không? Có nghĩa là định mệnh.”
"Đó là số mệnh của hai đứa mình, tôi trốn không thoát, anh cũng đừng hòng…”
"Đừng hòng vứt bỏ tôi!"
Phó Duệ khẽ cười một tiếng.
Anh ấy cởi áo khoác ngoài khoác lên người tôi.
Mở miệng là giọng điệu khiêu khích quen thuộc.
"Được, tôi không vứt bỏ. Dù sao một đứa ngốc như em, khó mà tìm được người thứ hai, tôi phải giữ bên cạnh quan sát cho kỹ."
Tôi lại nổi nóng.
Lần này là nóng não.
Tôi đấm mạnh vào cánh tay anh ấy một cái.
"Tôi ngốc chỗ nào?
"Năm đó, chị đây học cấp ba luôn đứng nhất khối tự nhiên suốt ba năm đó nhé! Một tên hề họ Phó nào đó có học cả đời cũng không vượt qua được tôi một lần đâu nhỉ?"
Nói thật, tôi rất ít khi nhắc đến thành tích của mình trước mặt người ngoài.
Nhưng trước mặt Phó Duệ, tôi luôn không nhịn được mà nhắc lại những chuyện cũ rỉ sét này.
Vì tôi cảm thấy, đó là một trong số ít những điều có thể chứng minh tôi không phải là nhân vật phụ.
Phó Duệ lại lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ.
Ngón tay thon dài của anh ấy móc nhẹ.
Chiếc mũ áo hoodie trùm xuống.
Vành mũ rộng lớn che khuất tầm nhìn của tôi.
"Không phải ngốc thì sao tối muộn rồi còn mặc váy hai dây ra ngoài?"
"Vì đẹp mà!"
Áo của Phó Duệ quá rộng.
Tôi hất mũ xuống, khẽ rung người.
Chiếc áo trượt xuống vai tôi.
Tôi xoay một vòng trước mặt anh ấy.
Vạt váy vẽ nên một đường cong trên không trung.
Vô tình lướt qua đầu ngón tay của Phó Duệ.
Anh ấy vô thức khép lòng bàn tay lại.
Nhưng không nắm được gì.
"Lúc người mẫu xoay vòng, vạt váy đẹp quá! Vừa nhìn là tôi mê tít, bỏ ra hai trăm tệ mua luôn! Thế nào?"
Tôi lại vui vẻ xoay một vòng.
Định ngắm nghía thêm chút nữa.
Nhưng vòng xoay còn chưa xong.
Tôi đã cảm thấy có một lực mạnh mẽ kéo mình từ eo.
Giây tiếp theo, tôi ngồi phịch xuống đùi anh ấy.
Hai cánh tay rắn chắc của người đàn ông dễ dàng ôm trọn vòng eo của tôi, cơ nhị đầu bám sát vai tôi.
Gió đêm se lạnh bị anh ấy chắn hết.
Tôi thậm chí còn cảm thấy hơi nóng.
Đều tại nhiệt độ cơ thể của Phó Duệ quá cao.
Tần suất chớp mắt hòa cùng nhịp tim hỗn loạn.
Đầu óc trống rỗng.
Mãi đến khi cằm của Phó Duệ đặt lên vai tôi, râu lún phún chọc vào người tôi khiến tôi kêu oai oái.
"Anh đi cạo râu cho tôi... ưm."
Anh ấy bất ngờ kẹp chặt má tôi, hơi nghiêng đầu, hôn xuống.
Tôi lại cứng đờ cả người.
Nhưng rất nhanh, một thứ cứng đờ hơn tôi đã xuất hiện.
Chiếc váy ngủ cotton trắng trải rộng giữa eo và chân anh ấy.
Có lẽ tối đó uống rượu, tôi và Phó Duệ đều hơi mơ màng.
Lúc phối hợp thiếu đi sự đối đầu quen thuộc.
Chiếc ghế dài bằng gỗ bị hỏng một chút.
Tiếng kêu cót két đặc biệt chói tai.
Những bông hoa tuyết xanh bên cạnh có lẽ bị tôi tưới quá nhiều nước vào buổi tối, giọt nước trượt qua cánh hoa rơi xuống ghế dài, ướt một mảng.
8
Sau đó, Phó Duệ thu thập chứng cứ rồi gửi ẩn danh cho Tang Trữ và Thẩm Tu Trình.
Hai người là nam nữ chính lương thiện.
Thẩm Tu Trình lại là tổng tài bá đạo tiêu chuẩn của tiểu thuyết ngôn tình, thực lực ngang ngửa Vương Mân, gần như dùng thủ đoạn sấm sét xử lý Vương Mân, nhân tiện nuốt chửng một phần doanh nghiệp dưới tay hắn.
Phó Duệ cũng từ đó trở thành nghệ sĩ của công ty Thẩm Tu Trình.
Tôi biết, anh ấy muốn nắm chặt Phó Duệ trong lòng bàn tay, đề phòng anh ấy còn tơ tưởng đến Tang Trữ.
Tôi không nhịn được mà đến trước mặt Phó Duệ giở trò.
"Chậc chậc, giờ thì anh hết đường ly hôn với tôi để theo đuổi Tang Trữ rồi."
Anh ấy đang gấp chăn, mí mắt mỏng manh khẽ nhấc lên, nhìn thẳng vào tôi: "Ly hôn với em?"
Tôi gật đầu.
"Đúng đó!
"Nhưng tôi khuyên anh vẫn nên từ bỏ Tang Trữ đi, cô ấy có cặp đôi chính rồi, anh cứ đấu khẩu với tôi đi!"
Phó Duệ buông lỏng bàn tay đang nắm chăn.
"Hừ" một tiếng.
"Bỏ từ lâu rồi."
Tôi bĩu môi, không tin.
Dù sao, nam phụ si tình là hình tượng nhân vật của anh ấy trong tiểu thuyết mà.
Sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.
Giống như tôi, bây giờ vẫn bị cư dân mạng trong tiểu thuyết chửi là nữ phụ độc ác vậy.
8
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp thấy tôi và Phó Duệ một người đứng một người ngồi xổm, cách xa nhau mà không nói gì, cười ồ lên.
[Hai người vừa cãi nhau có phải nói nhiều lắm không?]
[Không phải, hai người quen nhau gần ba mươi năm rồi, thật sự không nhớ chút tốt đẹp nào của đối phương sao?]
[Chết tiệt! Hai người này càng im lặng tôi càng thấy dễ thương!]
[Đừng nói cuối cùng hai người nhớ lại toàn là dáng vẻ đáng ghét của đối phương, tức giận đến mức đánh nhau luôn đó.]
[Cặp vợ chồng hận thù thuần túy.]
...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tôi đá vào mông Phó Duệ.