Thế Thân Yêu Đương Qua Mạng, Ai Ngờ Gặp Họa - Chương 4

7.


Tôi khoác tay Tạ Tư Tự, bước vào cánh cổng lớn của nhà họ Tạ.


Biệt thự rộng lớn, xa hoa và cổ kính.


Bước từng bước tiến vào trong, người trong nhà càng lúc càng đông. Đúng là một gia tộc quyền thế.


Tôi theo Tạ Tư Tự chào hỏi từng người.


Người nhà họ Tạ rất thân thiện, không hề có cảm giác áp lực của hào môn. Ai nấy đều tươi cười chào tôi: "Bạn gái của Tư Tự à? Ôi, xinh đẹp thật đấy! Bà nội chắc vui lắm."


Tôi ngại ngùng mỉm cười.


Cho đến khi một cậu thiếu niên xuất hiện, cậu ta cười hì hì: "Anh, chị dâu."


Tạ Tư Tự khẽ cười lạnh hai tiếng.


Thiếu niên lập tức né sang phía tay kia của tôi.


Giọng nói u ám vang lên: "Hàn Không Ninh."


Thiếu niên lập tức cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.


Tôi theo ánh mắt cậu ta nhìn về phía phát ra giọng nói.


Tạ Tông Cẩm đút một tay vào túi quần, ánh mắt lạnh lùng.


Nhưng anh ta không thèm nhìn tôi hay Tạ Tư Tự, chỉ quát Hàn Không Ninh: "Chạy loạn cái gì? Chân dài lắm hả?"


Hàn Không Ninh bĩu môi đầy ấm ức: "Anh Tông Cẩm, em chỉ qua chào anh chị một tiếng thôi. Không chào thì lại bảo em vô lễ."


Tạ Tông Cẩm cười lạnh: "Hừ, chị dâu?"


Cả người tôi cứng đờ, máu như ngừng chảy.


Nhưng Tạ Tông Cẩm không nói gì thêm, kéo Hàn Không Ninh đi thẳng: "Về làm bài tập đi, thi Toán được hai mươi điểm mà còn dám lượn lờ?"


Hàn Không Ninh bị lôi đi đầy thê thảm.


Tôi lặng lẽ thu lại ánh mắt.


Giọng của Hàn Không Ninh và "Ninh" trong tin nhắn giống hệt nhau, chắc chắn là cậu ta rồi.


Tôi quay sang hỏi Tạ Tư Tự: "Đó là em trai ruột của anh à? Sao họ Hàn?"


Tạ Tư Tự cười nhạt: "Nó theo họ mẹ."


Tôi gật đầu.


Chẳng bao lâu, Tạ Tư Tự bị gọi lên thư phòng.


Tôi ngồi trò chuyện với bà nội Tạ, bà nắm tay tôi, xúc động: "Con với Tư Tự thật xứng đôi. Tư Tự từ nhỏ đã trưởng thành sớm, bố mẹ nó thì... Haizz, khó lắm nó mới thích một cô gái, hai đứa nhất định phải hạnh phúc nhé!"


Bà lau nước mắt, tôi vội vàng đưa khăn giấy cho bà.


Bà hiền từ bảo: "Tư Tự nói con không thích ngột ngạt. Vườn hoa ngoài kia rất đẹp, con ra đi dạo chút đi."


Tôi gật đầu, lòng nhẹ nhõm bước vào khu vườn.


Hương hoa thoang thoảng trong không khí.


Tạ Tư Tự biết tôi không giỏi giao tiếp, đã dặn mọi người để tôi yên tĩnh trong vườn.


Nhưng không phải ai cũng nghe lời.


Tiếng bước chân vang lên, tôi chẳng buồn quay đầu.


"Du Ánh, rốt cuộc em nghĩ gì? Em khao khát bước chân vào nhà họ Tạ đến thế à?" Giọng của Tạ Tông Cẩm lạnh lùng đến cực điểm.


Tôi khẽ lướt ngón tay qua cánh hoa hồng, thản nhiên đáp: "Anh hoàn toàn có thể vạch trần bộ mặt thật của tôi trước mặt nhà anh."


Tạ Tông Cẩm im lặng hồi lâu.


Giọng anh ta khàn khàn: "...Bộ mặt thật gì?"


Tôi cười nhạt: "Bạn gái cũ của anh, xài tiền của anh, chia tay xong liền dính lấy Tạ Tư Tự."


Tạ Tông Cẩm lặng thinh rất lâu.


Môi anh ta khẽ động: "Tôi không muốn em để lại ấn tượng xấu trong mắt họ."


Tôi khó hiểu: "Anh còn để ý chuyện đó à?"


Giọng anh ta khô khốc: "Lỡ một ngày nào đó, em có thể quay về làm vợ của Tạ Tông Cẩm thì sao..."


Anh ta sững lại, câu nói đột ngột bị cắt ngang.


Tôi sững sờ mở to mắt.


Rất lâu sau, tôi lắc đầu: "Không bao giờ đâu."


Chiếc ly rượu trong tay Tạ Tông Cẩm rơi xuống đất, vỡ tan tành.


"Tại sao hôm sau chia tay tôi, em đã ở bên Tạ Tư Tự rồi? Hai người bắt đầu từ khi nào?"


Anh ta siết chặt cổ tay tôi, lực rất mạnh.


Tôi không muốn dây dưa với anh ta, lạnh nhạt đáp: "Không liên quan đến anh."


"Du Ánh!"


Động tác giãy giụa của tôi bỗng khựng lại.


Tôi ngạc nhiên ngước lên.


Giọng nói vừa rồi của Tạ Tông Cẩm, rõ ràng là mang theo tiếng nghẹn ngào.


8.


Tôi và Tạ Tông Cẩm chia tay không phải vì lý do éo le hay bi kịch gì.


Chỉ là tính khí của thiếu gia nhà họ Tạ quá lớn.


Tôi trả lời tin nhắn chậm, anh ta nổi giận.


Tôi dành quá nhiều thời gian cho việc học, anh ta phát cáu.


Tôi nói chuyện với con trai khác nhiều hơn một câu, anh ta ghen tuông.


Thậm chí, khi Weibo của tôi hiện thông báo về một ngôi sao nam đang hot, anh ta cũng nghi ngờ: "Em lén lút tìm kiếm người ta à? Sao? Anh không đủ đẹp trai hhả?"


Mỗi lần nổi giận, anh ta cực kỳ khó dỗ dành.


Tôi mang cháo, mang canh đến cho anh ta, anh ta đổ hết.


Tôi gửi tin nhắn giải thích trên mọi nền tảng mạng xã hội, anh ta chặn hết.


Tôi đến nhà tìm, anh ta bảo quản gia đuổi tôi đi.


Tôi chặn anh ta trên đường đến lớp, anh ta coi như không thấy. Tôi đi theo sau, anh ta nhướng mắt cười lạnh: "Du Ánh, ngày nào cũng chọc tức tôi, tưởng tôi hiền lắm à?"


Đến cuối cùng, sau mấy ngày, anh ta mới bỏ chặn tôi trên một nền tảng mạng xã hội, gửi một con số "1".


Tôi lại chạy đi tìm anh ta.


Anh ta hờ hững liếc mắt, "Cũng may tôi thích em, nếu không đã chẳng tha thứ dễ dàng như vậy."



Bạn bè tôi thương hại: "Du Ánh, rốt cuộc ai là bạn trai, ai là bạn gái vậy?"


Nhưng rồi họ lại bảo:


"Nhưng mà, cậu cũng không thể đòi hỏi nhiều. Người ta vừa đẹp trai, vừa tiêu tiền vì cậu, hơn khối thằng đàn ông ngoài kia rồi! Tính khí hơi tệ thì cậu nhịn một chút cũng đáng. Không thì sao người ta lại bỏ qua bao hot girl, tiểu thư để ở bên cậu?"


Lúc đầu, tôi cũng nghĩ vậy.


Anh ta là con cưng của trời, hạ mình ở bên tôi, khó chịu một chút cũng là bình thường. Tôi nhẫn nhịn là được.


Nhưng rồi, lần cuối cùng…


Đó là đêm Giáng sinh.


Tôi chọn rất lâu, mua cho anh ta một chiếc khăn quàng cổ trị giá ba nghìn.


Tôi tươi cười quàng lên cổ anh ta: "Giáng sinh vui vẻ nhé!"


Anh ta cười nhạt: "Còn biết mua quà cho tôi à? Cũng không uổng công tôi cưng chiều em."


Một giây sau, ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc khăn, sắc mặt lập tức thay đổi.


Lông mày anh ta nhíu chặt, gương mặt lạnh lùng: "Em không biết tôi đã có khăn màu xám rồi à? Em có thật sự để tâm đến tôi không vậy?"


Tôi lúng túng nhưng nghiêm túc giải thích: "Em nhớ anh có đủ màu khăn rồi mà. Anh nhìn xem, trên chiếc khăn này có hoa tuyết nhỏ... Em đã chọn rất lâu đấy."


"Nếu em thật sự quan tâm đến tôi, em sẽ biết tôi muốn màu gì." Anh ta dồn ép.


Giọng tôi nhỏ dần: "Xin lỗi... Vậy em đi đổi, được không? Anh muốn màu gì?"


Anh ta giật khăn khỏi cổ, ném xuống đất.


Gương mặt lạnh băng: "Nếu em có lòng, em đã biết tôi muốn gì. Du Ánh, yêu nhau lâu vậy rồi, em vẫn không hề hiểu tôi."


Nói xong, anh ta quay người bỏ đi, không nhìn tôi lấy một lần.


Đêm Giáng sinh, đường phố nhộn nhịp, hàng cây thông lấp lánh ánh đèn sao.


Tiếng cười nói vang lên hòa với giai điệu vui vẻ của "Merry Christmas".


Tôi chỉ lặng lẽ cúi đầu, nhìn chiếc khăn dưới đất.


Một bà cụ nhặt rác đeo chiếc gùi, ngập ngừng hỏi: "Cô gái, chiếc khăn này..."


"Không cần nữa." Tôi lắc đầu.


Rồi quay lưng rời đi.


Về đến nhà, chẳng ngoài dự đoán, tôi lại bị chặn liên lạc.


Đêm đó, tôi ngồi trên ban công, lặng nghe tiếng nhạc từ con phố xa xa.


Gió tháng Mười Hai lạnh buốt đến thấu xương.


Tôi thức trắng đêm, đóng gói toàn bộ quà cáp mà Tạ Tông Cẩm từng tặng, gửi trả lại cho anh ta.


Từ đó, chấm dứt mọi dây dưa với vị thiếu gia này.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo