9.
Vì vậy, tôi thực sự không thể liên tưởng dáng vẻ tiều tụy của Tạ Tông Cẩm trước mắt với hình ảnh anh ta trong ký ức.
Amh ta siết chặt tay tôi, giọng khàn đặc: "Du Ánh, đừng ở bên Tạ Tư Tự, được không?"
Tôi cúi mắt, không nhìn anh ta.
Thấy tôi im lặng, anh ta run rẩy kéo tôi vào lòng.
Giọng nói mang theo sự van xin mà có lẽ chính anh ta cũng không nhận ra: "Trước đây anh muốn em về nhà cùng anh, em luôn từ chối. Vậy tại sao bây giờ em lại muốn về nhà cùng anh ta..."
Tôi mím môi, hỏi: "Anh không chấp nhận được việc tôi ở bên người khác, hay là không chấp nhận được việc tôi ở bên Tạ Tư Tự?"
"Tạ Tông Cẩm, anh nói đúng, tôi thích lừa đàn ông tiêu tiền cho mình." Tôi thoát ra khỏi vòng tay cậu ta, "Tôi hứa với anh, vài ngày nữa thu dọn xong đồ đạc, tôi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của các người, được không?"
Tôi đã cố gắng giữ giọng bình tĩnh và dịu dàng để xoa dịu anh ta: "Anh đừng như vậy. Chị dâu tương lai của anh nhất định sẽ là một người rất xuất sắc, và vợ anh cũng vậy."
Tôi chưa từng có ý định dùng Tạ Tư Tự để trả thù Tạ Tông Cẩm.
Rời khỏi thành phố này luôn là kế hoạch của tôi, không phải vì giận dỗi.
Tạ Tông Cẩm nghiêng đầu, ngón tay thô bạo lau qua khóe mắt.
Anh ta nhắm mắt lại: "Du Ánh, em mãi mãi như vậy. Nếu thực sự quan tâm một người, em sẽ không thể luôn thản nhiên như thế."
Tôi ngập ngừng: "Ý anh là, những lần trước đây anh nổi nóng đều là vì quan tâm tôi sao?"
"Nếu em thực sự yêu anh, sau khi chia tay, em hoặc là sẽ dây dưa không dứt, hoặc là cắt đứt hoàn toàn. Nhưng em chỉ coi anh như một công cụ trong cuộc đời mình, một hành trình thoáng qua. Quay đầu lại, em vẫn có thể thản nhiên nói một câu: Chào anh, cảm ơn anh."
Giọng Tạ Tông Cẩm nghẹn lại.
Dưới ánh trăng, anh ta trông gầy gò và yếu đuối đến lạ.
"Xin lỗi." Tôi thở dài, chỉ muốn kết thúc cuộc nói chuyện này càng sớm càng tốt, giọng mềm mại: "Là tôi không nên xuất hiện trước mặt anh. Chuyện của Hàn Không Ninh, tôi thực sự không ngờ tới. Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không dính dáng gì đến Tạ Tư Tự."
"...Không nên xuất hiện trước mặt anh? Tại sao em không thể chọn cách cùng anh dây dưa không dứt?" Giọng anh ta run rẩy.
Tôi lùi lại một bước.
Dù chưa từng thấy Tạ Tông Cẩm trong bộ dạng tan nát như thế, thậm chí có chút mới lạ, nhưng tôi vẫn cảm thấy phiền lòng: "Khi còn bên nhau, anh không ngừng hành hạ tôi. Chia tay rồi, anh vẫn trách móc tôi. Đại thiếu gia à, sao anh không trưởng thành một chút đi?"
"Bởi vì em chưa từng yêu anh."
Lời nói của Tạ Tông Cẩm nhẹ bẫng.
Nhưng tôi lại cảm thấy nó như một hòn đá nặng nề, rơi xuống khu vườn, làm mất đi hương hoa thoang thoảng trong không khí.
Tôi đã từng yêu Tạ Tông Cẩm sao?
Tôi không biết.
"Nếu anh cho rằng, mỗi ngày phải vô cớ nổi giận, phát điên như một kẻ thần kinh mới là yêu, thì tôi không còn gì để nói." Tôi thản nhiên đáp.
"Vậy, em có điều gì để chứng minh rằng em yêu anh?" Tạ Tông Cẩm ngước mắt lên, trong mắt chẳng còn chút ánh sáng.
Tôi không trả lời.
Anh ta cười nhạo bản thân.
Tôi lướt qua anh ta: "Anh xem, đến giờ anh vẫn còn bận tâm về việc tôi có yêu anh hay không. Nếu chúng ta không chia tay, tôi sớm muộn cũng bị anh ép phát điên."
Tạ Tông Cẩm là như vậy.
Anh ta luôn sống trong lối suy nghĩ của riêng mình.
Một khi sa vào, sẽ sụp đổ.
Nhưng nếu thoát ra khỏi chuỗi suy nghĩ ấy, người sụp đổ lại là kẻ khác.
Thật ra, với bất kỳ ai cũng vậy thôi.
10.
Dưới bữa ăn vừa kết thúc, Tạ Tư Tự đưa tôi về nhà.
Anh ấy không hề nhắc đến chuyện giữa tôi và Tạ Tông Cẩm.
Cửa kính xe hơi hạ xuống một nửa, cơn gió nhẹ thổi rối mái tóc tôi, cũng khiến lòng tôi bình lặng hơn.
Thực ra, ngay từ khi đối đầu với Tạ Tông Cẩm xong, tôi đã trở nên vô cùng tỉnh táo và lạnh lùng.
Tôi nghĩ, có lẽ Tạ Tư Tự đã sớm nhận ra điều gì đó, về tôi, hoặc về Hàn Không Ninh.
Nhưng tôi đã hứa với Hàn Không Ninh, nên sẽ không tiết lộ sự thật.
Tôi chỉ nhẹ giọng nói: "Anh là một người rất tốt, nhưng giữa chúng ta có sự chênh lệch quá lớn, không phù hợp để ở bên nhau."
Tạ Tư Tự một tay đặt lên vô lăng, lặng lẽ lắng nghe lời tôi, liếc nhìn tôi một cái.
Anh nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Muốn tặng tôi tấm thẻ người tốt à?"
Tôi lắc đầu: "Không phải."
Đột nhiên, anh ấy hờ hững buông một câu: "Em nghĩ anh ngu lắm sao?"
Tôi sững sờ: "Hả?"
"Ngay từ đầu anh đã biết, người trò chuyện với anh không phải là em." Giọng anh thoáng vẻ thản nhiên.
Đầu tôi lập tức trống rỗng.
"Anh chưa ngu đến mức không nhận ra người nhắn tin với mình là Hàn Không Ninh, chỉ đang dùng ảnh của em mà thôi." Anh vừa xoay vô lăng, vừa bình tĩnh nói.
Tôi không dám tin: "Nếu anh đã biết, tại sao vẫn gửi tiền cho cậu ấy? Còn nhắn những lời đó nữa?"
"Tiền là anh tự nguyện chuyển. Còn tin nhắn..." Anh hơi dừng lại, giọng điềm nhiên: "Là thư ký của anh trả lời thay."
Tôi quay sang nhìn anh, truy hỏi: "Lý do và mục đích của anh là gì?"
Tạ Tư Tự không trả lời ngay, chỉ đáp lại tôi bằng một ánh mắt đầy ẩn ý.
Trong đầu tôi nhanh chóng lướt qua tất cả sự kiện gần đây, rồi đưa ra suy đoán: "Là Hàn Không Ninh nhờ tôi đến nhà họ Tạ, còn ba triệu kia là do anh chuyển?"
Anh không phủ nhận.
Lúc ấy, tôi đã thắc mắc tại sao Hàn Không Ninh có thể hào phóng lấy ra ba triệu một cách dễ dàng, trong khi vẫn cố công giả gái để lừa tiền.
Thì ra là vậy!
Tôi cân nhắc một chút rồi hỏi: "Ngay từ đầu đã là một cái bẫy, hay là..."
Tạ Tư Tự thản nhiên giải thích: "Hàn Không Ninh dám lừa tiền đến anh, lúc đầu anh rất tức giận. Nhưng vì thằng bé dùng ảnh của em, anh tạm thời không vạch trần ngay. Về nước xong, anh đã xử lý thằng bé rồi."
Nhưng… tại sao chứ?
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, không ngần ngại nói thẳng: "Anh thầm thích tôi à? Yêu tôi? Giăng bẫy đưa tôi về nhà họ Tạ làm vợ anh?"
Một loạt câu hỏi của tôi khiến anh sững lại.
Một lúc lâu sau, anh thở dài.
"Vì chúng ta đã quen nhau từ rất lâu rồi." Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi nheo mắt, cố gắng lục lọi ký ức trong đầu.
Sau một hồi lục lọi, cuối cùng cũng có chút ấn tượng.
…
Trước khi tôi và Tạ Tông Cẩm ở bên nhau, thực ra chúng tôi là kẻ đối đầu không đội trời chung.
Hồi đó vẫn còn học cấp ba.
Cậu ta ngày nào cũng tỏ thái độ khó chịu với tôi.
Cho đến một ngày nọ, có buổi họp phụ huynh.
Một người đàn ông xuất hiện, đứng nói chuyện với Tạ Tông Cẩm.
Chỉ vài giây sau, Tạ Tông Cẩm liền cau có bỏ đi.
Người đàn ông đó ngồi xuống bên cạnh tôi – vì chỗ bên cạnh tôi còn trống.
Tôi tò mò hỏi: "Ai vậy?"
Cậu ta lạnh nhạt đáp: "Kẻ đáng ghét."
Tôi ngạc nhiên: "Còn có người khiến cậu ghét hơn cả tôi cơ à!"
Có thể khiến Tạ Tông Cẩm chủ động né tránh, đúng là hiếm thấy.
Cậu ta nghiến răng: "… Phiền chết."
"Rốt cuộc là ai?" Tôi tiếp tục gặng hỏi.
Tạ Tông Cẩm nhíu mày thật lâu rồi mới cứng nhắc nói: "Anh họ tôi."
Tôi nhìn về phía người đàn ông đó, chỉ thấy được góc nghiêng.
Chỉ nhìn nghiêng thôi đã đẹp trai đến mức không tưởng! Đường nét đó, sống mũi đó…
Tôi chậc chậc cảm thán: "Đẹp trai thật đấy!"
Sắc mặt Tạ Tông Cẩm lập tức đen kịt: "Mắt nhìn của cậu đúng là tệ hại!"
Thấy cậu ta không vui, tôi lại càng hả hê. Tôi chống cằm cười híp mắt: "Giới thiệu tôi với anh họ cậu đi, tôi làm chị dâu cậu nhé?"
Tạ Tông Cẩm lập tức bật dậy, bàn học rung lên vì động tác mạnh của cậu ta.
Cả lớp đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Cậu ta trừng tôi, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu nằm mơ đi!"
Sau đó, cậu ta quay người rời khỏi lớp học.
Tôi vẫn còn đang ngơ ngác thì tình cờ chạm mắt với anh họ của Tạ Tông Cẩm.
Cậu ấy bật cười khẽ.
Sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc, tôi rời chỗ ngồi, chủ động chọc chọc vào Tạ Tư Tự: "Cậu là anh họ của Tạ Tông Cẩm à?"
Cậu khẽ gật đầu.
"Trông cậu có vẻ rất điềm tĩnh, sao Tạ Tông Cẩm lại nóng tính như vậy nhỉ?" Tôi không nhịn được hỏi.
Ánh mắt Tạ Tư Tự không thay đổi, cậu ấy cụp mi, nhẹ nhàng nói: "Vì cha mẹ cậu ta yêu thương cậu ta."
Tôi nghe không hiểu lắm, chỉ nhíu mày: "Nhưng tôi thấy cậu tốt hơn cậu ta nhiều, hơn hẳn luôn ấy."
Tạ Tư Tự ngạc nhiên ngước mắt lên, ánh nhìn giao nhau với tôi.
Tôi nhún vai: "Tôi nói thật lòng đấy. Tôi đi ăn cơm đây, tạm biệt nhé!"
Mãi sau này tôi mới hiểu câu nói đó của ta.
Bởi vì cha mẹ yêu thương Tạ Tông Cẩm, nên cậu ta muốn gì được nấy, không cần nhìn sắc mặt ai, cũng không cần quan tâm đến bất cứ ai.
Không bàn đến việc cách giáo dục của cha mẹ Tạ Tông Cẩm có vấn đề hay không, nhưng không thể phủ nhận, họ thật sự rất yêu thương cậu ta.
Nhưng anh họ của cậu ta thì không như vậy.
Từ miệng Tạ Tông Cẩm, tôi mới biết cha mẹ anh họ cậu ta kết hôn vì lợi ích thương mại, tình cảm không hòa hợp, từ nhỏ đã không quan tâm đến anh ấy và cả người em họ.
Chỉ có bà nội yêu thương anh ấy, ngày nào cũng nhắc nhở anh ấy tìm bạn gái sớm một chút, đừng để đến khi già rồi, kiếm nhiều tiền mà chẳng có ai tiêu hộ.
Có lẽ, những đứa trẻ trưởng thành sớm đều phải gánh vác trách nhiệm từ nhỏ. Anh ấy rất tài giỏi, từ bé đến lớn luôn đứng đầu trong học tập, đến khi vào đại học, đầu tư và khởi nghiệp cũng chưa từng thất bại.