Tình Yêu Chưa Kịp Nói Ra - Chương 11

24.


Cuối cùng cũng đến ngày khai giảng.


Sắp phải rời xa nhà, mẹ lặng lẽ thu dọn hành lý giúp tôi.


Những ngày đó, tôi không biết bố mẹ có tâm trạng thế nào.


Nhưng có lẽ, tôi có thể đoán được phần nào.


Sáng sớm hôm sau, tôi sẽ lên chuyến tàu sớm nhất.


Buổi tối, tôi ngồi xổm trước vali, cẩn thận kiểm tra xem có bỏ sót gì không.


Mẹ đứng ở cửa phòng, dặn dò tôi nhất định phải mang đủ mọi thứ cần thiết.


Tôi mở ngăn kéo, tìm xem còn gì chưa mang theo.


Trong chớp mắt, ánh mắt tôi chạm vào cuốn nhật ký ấy.


Tôi cẩn thận cầm lên, lật từng trang.


"Ngày 23 tháng 11 năm 2020 – Thứ Hai – Trời Nắng"


Còn 196 ngày nữa đến kỳ thi đại học.


Cố Tiểu Bối.


Trận tuyết đầu tiên của năm đã rơi.


Cậu biết tớ muốn nói gì rồi đúng không?


Cố Tiểu Bối.


Giáng Sinh vui vẻ!


Năm mới vui vẻ!



Những dòng nhật ký đứt quãng, có lẽ không phải được viết trong cùng một ngày.


"Ngày 4 tháng 2 năm 2021 – Thứ Năm – Tuyết Nhỏ”


Tớ chợt nhớ đến một câu chuyện.


Trong Thế Thuyết Tân Ngữ, Tư Mã Duệ hỏi Tư Mã Chiêu:


"Mặt trời và Trường An, cái nào xa hơn?"


Ban đầu, Tư Mã Chiêu nói mặt trời xa hơn.


Nhưng về sau, khi bị hỏi lại, cậu ấy đổi câu trả lời:


"Trường An xa hơn."


Người ta hỏi tại sao.


Cậu ấy đáp:


"Ngước mắt là thấy mặt trời, nhưng không thấy Trường An."


Cố Tiểu Bối.


Ngước mắt thấy mặt trời, nhưng không thấy Trường An.


Ngước mắt thấy mặt trời, nhưng không thấy Trường An.


Ngước mắt thấy mặt trời.


Nhưng không thấy cậu.



"Ngày 12 tháng 2 năm 2021 – Thứ Sáu – Nhiều Mây”


Cố Tiểu Bối.


Chúc mừng năm mới!



"Ngày 13 tháng 3 năm 2021 – Thứ Bảy – Trời Nắng”


Cố Tiểu Bối.


Mừng cậu tròn 18 tuổi.



"Ngày 5 tháng 5 năm 2021 – Thứ Tư – Trời Nắng"


Hôm nay chụp ảnh tốt nghiệp.


Cuối cùng tớ cũng có cơ hội chụp hình cậu một cách đàng hoàng.


Cậu rất xinh đẹp, nhiều người muốn chụp ảnh chung với cậu.


Tớ cầm máy ảnh, chỉ dám trốn không xa lắm.

Nhờ bạn cùng lớp giúp tớ chụp một bức ảnh.


Trong ảnh, có bóng lưng của cậu.


Cậu chiếm một nửa, tớ chiếm một nửa.


Đây là bức ảnh duy nhất có chúng ta chung khung hình.



Tôi nhặt tấm ảnh kẹp trong cuốn nhật ký,

Chàng trai trong hình nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập sự yêu thích.


Tôi tiếp tục lật sang trang.



"Hôm đó, máy ảnh của tớ đã ghi lại rất nhiều khoảnh khắc của cậu. Tất cả đều ở trong mã QR này."


"Hy vọng một ngày nào đó, cậu có thể nhìn thấy chính mình trong mắt tớ.”


“Trong từng khoảnh khắc, đối với tớ, cậu đều tỏa sáng rực rỡ.”


“Thích một người, đủ để che lấp tất cả.”



Tôi run rẩy quét mã QR bằng điện thoại, nước mắt không ngừng rơi xuống màn hình.


Video mở đầu:


Một chàng trai đứng giữa ánh hoàng hôn,

Bóng lưng kiên định, áo trắng quần đen giản dị.

Nhưng trên người, có một dáng vẻ rất đặc biệt.


Vài giây sau, cậu ấy mở miệng, giọng nói trầm ấm vang lên trong tai tôi:


"Cố Tiểu Bối, chuẩn bị xong chưa?"


Lời vừa dứt, trên màn hình lần lượt hiện ra:


Tôi đứng không yên dưới cột cờ.


Tôi ngủ gật trong lớp.


Tôi lén lút ăn sáng trong giờ học.


Tôi vội vã chạy đến nhà ăn.


Một trăm ba mươi MB mười bốn KB—


Một con số cố ý.


Chính là toàn bộ thanh xuân của cậu ấy.


Video kết thúc ở bức ảnh chụp chung nửa vời của chúng tôi, dừng lại rất lâu.


Trái tim tôi như bị ai đó siết chặt, nhấc bổng lên, không thể cử động.


Thì ra, đau lòng đến cực hạn là một nỗi bi thương không có âm thanh.


“Ngày 6 tháng 6 năm 2021 – Chủ Nhật – Trời Nắng”


Chiều nay, trường sẽ sắp xếp phòng thi.


Chúng tớ phải mang đồ đạc về nhà vào buổi sáng.


Trường học đã vắng lặng, chẳng còn lại bao nhiêu người.


Tớ vẫn chưa rời đi.


Tớ nhìn cậu ôm chăn rời khỏi cổng trường.


Bóng lưng cậu ngày càng xa.


Tớ chỉ đứng yên tại chỗ.


Tớ muốn nói với cậu rằng—


Lần đầu tiên gặp cậu, trái tim tớ đã không thể kiểm soát được nữa.


Cố Tiểu Bối.


Tớ viết những dòng cuối cùng trong cuốn nhật ký này.


Thanh xuân của tớ cũng dừng lại ở đây.


Lần cuối cùng.


Tớ muốn dũng cảm một lần.


Tớ sẽ đặt cuốn nhật ký lên chồng sách của cậu.


Nếu một ngày nào đó, cậu có thể nhìn thấy.


Nếu cậu muốn.


Có thể gọi cho tớ.


Bất cứ lúc nào, tớ sẽ luôn ở đây.


Lý Kha: "155...6003"


Tôi không đứng vững, bám chặt vào giường.


Cơn chóng mặt khiến tôi không ngừng run rẩy.


Tại sao không đọc sớm hơn?


Tại sao lúc đó không dũng cảm hơn một chút?


Cậu ấy đã đi trăm bước, tôi lại không hề nhìn thấy.


Tôi ngã xuống sàn, nước mắt đã khô cạn lại trào dâng mãnh liệt.


Tôi siết chặt cuốn nhật ký.


Từng con số trong số điện thoại run rẩy hiện lên trước mắt tôi.


Thời gian tôi vắng mặt—


Chính là quãng thanh xuân cậu ấy bị mắc kẹt.


Trong ba năm năm tháng ấy, tôi đã gieo vào lòng cậu ấy một cây vinh quang rực rỡ.


Xin lỗi. 


Thật sự xin lỗi.


Tút… tút…


Một giây, hai giây.


Tôi run rẩy, trái tim đập dữ dội.


Cuối cùng, đầu dây bên kia cũng bắt máy.


Tôi nức nở gọi tên cậu ấy:


"Lý Kha."


Bên kia, im lặng rất lâu.


Giữa những giọt nước mắt nhòe nhoẹt, tôi nghe thấy—


"Cố Tiểu Bối, tớ đây."



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo