22.
"Ngày 30 tháng 10 năm 2020 – Thứ Sáu – Nhiều mây"
Dạo gần đây, cậu bận lắm đúng không?
Lâu rồi tớ không còn thấy cậu trên ban công nữa.
Hôm nay, trường phát bảng thống kê nguyện vọng đại học.
Tớ lại nhân lúc làm nhiệm vụ mà lén nhìn của cậu.
Cố Tiểu Bối.
Nguyện vọng: Đại học C.
Tớ thừa nhận,
Tiết tự học tối nay,
Tớ chẳng viết nổi một chữ nào.
Cuộc đời tớ, vốn chẳng do tớ làm chủ.
Nực cười đến tột cùng.
—
Đọc đến đây, một vài ký ức chợt ùa về.
Những chuyện xảy ra tiếp theo, tôi đều nhớ rất rõ.
Sao có thể quên được chứ?
Mùa đông năm ấy, Lý Kha được tuyển thẳng vào Đại học B.
Còn tôi, vẫn phải đến Đại học C.
Xa nhau ngàn vạn dặm.
Trong dòng thời gian của tôi, Lý Kha luôn rạng rỡ, nhưng cũng quá đỗi xa vời.
Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song trong một bài toán hình học.
Vĩnh viễn chẳng thể cắt nhau.
Tôi úp mặt xuống bàn, mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi.
Tôi không muốn đọc nữa.
Khẽ đóng cuốn nhật ký lại, giấu vào trong ngăn kéo.
Tắt đèn, kéo chăn trùm kín đầu.
Rồi bật khóc nức nở.
23.
Sau đó, cuốn nhật ký ấy cứ nằm yên trong ngăn kéo.
Thỉnh thoảng, tôi lại nhìn theo chuyến xe buýt số 15 mà ngẩn ngơ hồi lâu.
Cũng có đôi lần, tôi dừng chân ở trạm “Khu Tiểu Khu Vọng Nguyệt”, đứng lặng một lúc rồi mới đi tiếp.
Cứ thế, tôi chờ đến ngày có kết quả kỳ thi đại học.
Thành tích thi thử năm lớp 12 của tôi luôn trồi sụt thất thường, điểm số lúc cao lúc thấp.
Không biết bao nhiêu lần, tôi tuyệt vọng bật khóc trong điện thoại với bố:
"Nếu con thi không tốt thì phải làm sao đây?"
Bố tôi chỉ nói:
"Chỉ cần con khỏe mạnh là được."
Rồi tôi lại cắn răng tiếp tục học.
Vậy nên, khi kỳ thi kết thúc, tôi đã nói trước với bố rằng:
"Nếu con thi không tốt, thì mình cứ chấp nhận số phận đi bố ạ."
Những ngày chờ kết quả, bố tôi bị đồng nghiệp truy hỏi, ông chỉ có thể cười trừ, đánh trống lảng.
Ngày công bố điểm thi lại là một buổi trưa nắng đẹp.
Đúng mười hai giờ, bố tôi tan làm, vội vã chạy về nhà.
Khoảnh khắc ông bước vào phòng, điểm số cũng vừa được cập nhật.
Nhìn thấy kết quả, tôi bật khóc nức nở.
Vừa khóc vừa ngồi trước màn hình hét lên:
"Con đậu rồi!"
Điểm số rất tốt, thậm chí là lần thi thử tốt nhất trong tất cả các lần.
Bố mẹ đứng bên cạnh, lặng lẽ dõi theo tôi.
Bố tôi, người đàn ông luôn cứng rắn, cũng len lén lau nước mắt.
Mẹ tôi cũng đỏ hoe đôi mắt.
Kỳ thi đại học giống như một trận chiến của rất nhiều người.
Những ngày bị hành hạ đến kiệt sức, khóc lặng lẽ mà không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Khi quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy mình cuối cùng cũng được giải thoát.
Tôi ngã người xuống ghế, cảm giác như cả cơ thể đã rã rời.
Trên bàn vẫn chất đầy những chồng tài liệu và sách vở cao ngất.
Trước khi có kết quả, tôi thậm chí không dám bán đi, trong lòng đã chuẩn bị sẵn phương án tệ nhất.
Vài ngày sau, tôi cùng bố dọn sạch toàn bộ sách vở của ba năm cấp ba.
Từng cuốn sách, từng tập tài liệu lớn nhỏ xếp đầy khoang xe phía sau.
Trên đường đến bãi phế liệu, tôi ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe này đã chứng kiến ba năm cấp ba của tôi, chứng kiến những ngày xuân hạ thu đông trôi qua.
Nó cũng từng chứng kiến những đêm tuyết rơi, tôi khóc nức nở vì sụp đổ,
Chứng kiến khoảnh khắc tôi vui sướng cầm tấm bằng khen thủ khoa,
Chứng kiến cả quãng thanh xuân của tôi.
Bà chủ bãi phế liệu cân sách vở, tôi đứng ngẩn người.
Trên đường về, tôi nắm chặt tờ tiền một trăm tám mươi sáu đồng lẻ một xu trong tay,
Nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng cây hai bên đường cứ thế lùi dần về phía sau.
Thanh xuân của tôi, đáng giá một trăm tám mươi sáu đồng lẻ một xu.
Mũi bỗng dưng cay xè.
Câu chuyện sau này, chúng ta ai cũng giống nhau.
Dưới cái nắng chói chang, vật lộn học lái xe, mãi vẫn không lùi xe vào chuồng được.
Cẩn thận tìm hiểu từng trường đại học, tỉ mỉ điền từng nguyện vọng.
Học cách trang điểm, phối đồ, rồi tụ tập với bạn bè.
Chỉnh trang gọn gàng để đi chụp ảnh làm thẻ sinh viên.
Hân hoan cầm giấy báo nhập học, được cô chủ quán trà sữa tươi cười chúc mừng.
Nhưng có những thứ, không phải cứ không nghĩ tới là có thể quên đi.
Chúng sẽ vào một đêm bất chợt trào dâng như cơn sóng dữ, cuốn lấy nước mắt và tất cả cảm xúc của bạn.
Chúng sẽ chất vấn bạn:
"Tại sao khi ấy, cậu không thể dũng cảm thêm một chút?"
Vết thương đã lên da non,
Nhưng vết sẹo, vẫn mãi còn đó.