Tình Yêu Chưa Kịp Nói Ra - Chương 4

6


Trong phòng tài liệu, tôi thất thần nhìn chăm chăm vào trang nhật ký trước mặt.

Nhà cậu ấy cách trường bốn trạm, nhà tôi cách trường ba trạm.

Trạm nhà tôi là cổng Đông khu Vọng Nguyệt.

Chắc chúng tôi đều đi chung xe buýt số 15.

Điểm cuối của tuyến xe này là Trường Trung học Phổ thông Vũ Tống.

Tôi tự hỏi, giữa tôi và cậu ấy đã có bao nhiêu lần giao cắt thời gian và không gian, vậy mà tôi hoàn toàn không biết cậu ấy là ai. 


Suy nghĩ ấy khiến tôi càng thêm khao khát được gặp cậu ấy.


Trời đã tối. 


Trên đường về, tôi đứng dưới biển chỉ dẫn xe buýt quen thuộc, lặng lẽ đợi xe.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi lại không kìm được mà mở cuốn nhật ký đó ra.


[Ngày 24 tháng 11 năm 2018 – Thứ Bảy – Nhiều Mây]


Vậy… tại sao khi tôi mở cuốn sổ này, tất cả các câu chuyện chính và phụ trong những trang nhật ký đều đang viết về "bạn chăn bông"?


Chắc tôi bị điên rồi sao?

Trên xe buýt, chẳng hiểu sao lại xuống cùng cô ấy.

Cũng thử ăn khoai tây chiên vị dưa chuột mà cô ấy thích.

Không thể kiềm chế được, lại chuẩn bị quà cho cô ấy.

Lý Kha, mày xong rồi. 



[Ngày 26 tháng 11 năm 2018 – Thứ Hai – Nhiều Mây]


Thích là gì nhỉ?

Có phải là thích không?

Khó chịu quá.



[Ngày 27 tháng 11 năm 2018 – Thứ Ba — Nhiều Mây]


Điểm thi đã có.

Trên máy tính trong phòng giáo viên chủ nhiệm.

Có thể nhìn thấy xếp hạng của toàn trường.

Phòng giáo viên đông nghẹt.

Ngón tay tôi lướt qua bảng điểm.

Lý Kha, xếp thứ 13 toàn trường…

Thấp hơn tôi tưởng.

Tôi tiếp tục kéo xuống.


Cố Tiểu Bối, xếp thứ 1103 toàn trường.

Vật lý: 18, Hóa học: 32, Sinh học: 55.

“Bạn chăn bông” không giỏi các môn khoa học tự nhiên sao?

Máu nóng trong người khiến tôi rất muốn chạy xuống dạy cô ấy bài tập.


Nhưng lại sợ cô ấy nghĩ tôi bị điên.

Haizz, làm sao để giải quyết đây?



Dưới ánh đèn đường, những nét chữ thanh thoát trên giấy khiến tôi ngẩn người.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên một bóng hình mơ hồ, quay lưng về phía mình.


Tôi thật sự rất muốn biết cậu ấy là ai.


Sự tò mò ngày càng lớn dần, không thể kiềm chế nổi nữa.


7


Thế nhưng, cuốn nhật ký của cậu ấy cũng khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian thảm hại khi còn là một học sinh kém, trước khi phân ban khoa học – xã hội.


Trước khi vào năm hai cấp ba, chúng tôi đã tham gia một kỳ thi đánh giá toàn diện.

Lần đó, tôi chỉ được 18 điểm môn Vật lý.

Cảm giác như bị sét đánh khi nhìn thấy điểm số của mình, tôi không thể nào quên được.

Thậm chí, tôi còn không dám nhìn vào bảng xếp hạng toàn khối. Trong số 1260 học sinh, tôi gần như chạm đáy.


Dù bạn bè cố gắng an ủi, tôi vẫn cười cợt mà nói rằng 18 điểm là xứng đáng, ai bảo tôi cứ ngủ gật trong giờ Lý – Hóa – Sinh.

Hơn nữa, từ cấp hai, những môn học thiên về tư duy logic đã luôn là điểm yếu của tôi.

Tôi không muốn khiến bố mẹ thất vọng.


Khoảng thời gian đó, tôi rơi vào một vòng luẩn quẩn của mâu thuẫn.

Lúc thì nghi ngờ bản thân, lúc lại tự an ủi chính mình.

Thật sự rất khó chịu, cũng rất cô đơn.


Tôi chưa từng nghĩ rằng, khi tôi đang chật vật với chính mình, lại có một người có thể nhìn thấu sự kiên cường giả tạo ấy.

Cậu ấy còn âm thầm giúp đỡ tôi theo cách của riêng mình.


[Ngày 28 tháng 11 năm 2018 – Thứ Tư – Trời Nắng]


Phiếu trả lời trắc nghiệm của toàn khối được xếp lộn xộn.

Hai mươi tư lớp luân phiên phân loại và sắp xếp lại từng phiếu trả lời cho mỗi lớp.


Đây là kỳ thi quy mô lớn đầu tiên.

Bắt đầu từ lớp tôi trước.


Lúc đầu, tôi không định tham gia phân loại phiếu trả lời.

Nhưng cuối cùng, vẫn đi.

Phân loại cho lớp 22.


Câu đại số đầu tiên của bài thi Vật lý, thực ra chỉ cần áp dụng công thức là có thể giải ngay.

Tôi đã viết lời giải từng câu lên phiếu trả lời của cô ấy.

Hy vọng cậu sẽ nhìn thấy.


Cố Tiểu Bối.


— 


Tiếng "rầm rầm" của chiếc xe buýt cũ vang vọng trên con đường vắng.

Tôi ngẩn ngơ bước lên xe buýt số 15.


Cuối cùng cũng phá được vụ án này rồi.

Thì ra suốt một năm lớp 10, người đã dùng bút đỏ viết lời giải chi tiết và hướng tư duy ngay bên cạnh đáp án của tôi chính là cậu ấy.

Chính sự kiên nhẫn và nét chữ quen thuộc ấy đã đồng hành cùng tôi qua biết bao đêm sụp đổ vì điểm số, giúp tôi có thêm niềm tin để tiếp tục cố gắng.


Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Xe buýt cũng còn nhiều chỗ trống, nhưng tôi vẫn chọn chỗ ngồi quen thuộc bên cửa sổ.

Dưới ánh đèn mờ nhạt trong xe, từng ngọn đèn đường lướt qua nhanh chóng bên ngoài.


Tôi tiếp tục lật sang trang tiếp theo.

Trong lòng, một cảm xúc chua xót cứ dâng lên từng chút một.


[Ngày 29 tháng 11 năm 2018 – Thứ Năm – Tuyết Nhẹ]


Người ta nói, trận tuyết đầu mùa là thời điểm thích hợp nhất để bày tỏ tình cảm.


Tôi đã lật giở cuốn nhật ký này cả ngày.


“Bạn chăn bông.”

Tuyết rơi rồi.


Tôi nghĩ mình nên thừa nhận rằng…


Tôi thích cậu.



Bàn tay đang lật nhật ký bỗng khựng lại.

Hơi thở cũng chững lại, khóe mắt cay cay.


Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, trong những năm tháng u ám của tuổi trẻ, với mái tóc đuôi ngựa buộc hờ, một khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn, thỉnh thoảng còn nổi vài cái mụn trên má, và bộ đồng phục rộng thùng thình che lấp mọi vẻ đẹp của tôi…

Một tôi như thế, sẽ không có ai thích cả.


Sự tự ti đã lấp đầy cả quãng thanh xuân ấy.


Nhưng hóa ra, vẫn có người thích tuổi trẻ bình thường đó của tôi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo