5
[Ngày 20 tháng 9 năm 2018 – Thứ Năm – Trời Nắng]
Chiều nay là buổi tổng duyệt của đêm hội chào đón tân học sinh.
Bạn cùng phòng vì muốn ngắm gái đẹp nên tình nguyện làm "công cụ" khuân vác, còn muốn kéo tôi theo.
Ban đầu tôi không định đi, vì bị thầy chủ nhiệm giữ lại ôn tập cho kỳ thi Toán.
Nhưng bạn cùng phòng tôi đã tính toán kỹ, lần này tôi có 100% cơ hội gặp lại "bạn chăn bông”.
Vậy thì, nhất định phải đi rồi.
Cũng may cô ấy hát không tệ, không làm tôi phí công đi một chuyến.
[Ngày 21 tháng 9 năm 2018 – Thứ Sáu – Trời Nắng]
Đêm hội chào đón tân học sinh đã đến.
Những người khuân vác như chúng tôi phải đứng đợi ở hậu trường để làm việc.
Tôi nhìn thấy "bạn chăn bông" ngồi đó, chăm chú nhìn vào lời bài hát.
Qua tấm kính trong suốt, tôi chợt thấy hàng mi cô ấy khẽ run.
Chiếc váy đỏ, tóc còn tết thêm hai bím.
Tôi không dám nhìn lâu, sợ bị phát hiện.
Ừm, "bạn chăn bông" như thế này, trông lại đáng yêu một cách kỳ lạ.
Buổi biểu diễn diễn ra suôn sẻ.
Giữa chừng có người hỏi tôi có quen cô ấy không.
Có QQ của cô ấy không.
Tôi chẳng có gì cả.
Thật bực bối! Đi ngủ thôi.
—
Tôi đọc đến đây, ký ức lại tràn về.
Cậu ấy chắc là nam sinh đã giúp tôi chỉnh micro hôm đó nhỉ?
Tiếc là khi ấy tôi quá căng thẳng, chẳng hiểu được sự dũng cảm và nỗi niềm của cậu ấy.
Mỗi bước cậu ấy tiến về phía tôi, có phải cũng là đang đến gần tôi hơn không?
Hôm đó tôi đúng là mặc váy đỏ, nhưng kiểu tóc thế nào thì đã quên mất rồi.
May mắn là bạn tôi có quay lại video.
Tôi vội lấy điện thoại ra, căng thẳng đến mức bấm nhầm ứng dụng liên tục.
Cuối cùng, tôi cũng tìm được đoạn video đó.
Có lẽ do đã quá lâu, chất lượng video không còn tốt nữa.
Tôi tua nhanh đến đoạn mình bước lên sân khấu.
Tim tôi như ngừng đập trong thoáng chốc, nhưng sự mong đợi thì chẳng thể dừng lại.
Trên màn hình, một nam sinh cao gầy trong bộ đồng phục học sinh đang quay lưng về phía máy quay, chỉnh lại micro cho tôi.
Điều chỉnh xong, cậu ấy liền chạy nhanh xuống dưới.
Trong video không ghi lại khuôn mặt cậu ấy.
Không rõ là thất vọng hay hồi hộp, tôi khẽ siết chặt điện thoại.
Cơn gió đêm oi bức lướt qua, âm thanh huyên náo trong sân trường dần tan biến.
Chỉ còn lác đác vài bạn học đi qua đi lại để chuyển sách.
Ngón tay tôi vô thức lật sang một trang khác theo làn gió.
Tôi hít sâu một hơi, cố giữ cho cảm xúc của mình ổn định, rồi lặng lẽ tiếp tục đọc.
[Ngày 24 tháng 9 năm 2018 – Thứ Hai – Nhiều Mây]
Hôm nay là Tết Trung thu.
Ở nhà, mẹ sai tôi ra ngoài mua đồ.
Tôi đến siêu thị mới khai trương ở ngã tư Vọng Nguyệt.
Người cũng đông thật!
Tôi nhìn thấy "bạn chăn bông".
Nhà cô ấy cũng ở gần đây sao?
Hình như cô ấy rất thích ăn khoai tây chiên.
Tôi thấy giỏ hàng của cô ấy toàn là chúng.
Ừm, Trung thu vui vẻ nhé!
—
Siêu thị mới khai trương ở ngã tư Vọng Nguyệt… chẳng phải là siêu thị "Trăng Mới" đó sao?
Chỗ đó rẻ hơn những nơi khác, ba tôi lúc nào cũng dẫn tôi đến đó mua đồ.
Mà lần nào tôi cũng nhân lúc ông không để ý, lén thả khoai tây chiên vào xe đẩy.
Tôi vô thức mỉm cười.
[Ngày 25 tháng 9 năm 2018 – Thứ Ba – Nhiều Mây]
Sáng nay phải đi học sớm.
Tôi lên xe buýt để đến trường.
Trạm nhà tôi là cổng Tây khu Vọng Nguyệt Cảnh Uyển.
Cách trường bốn trạm nên vẫn còn khá sớm.
Trên xe toàn là các cụ ông, cụ bà, không còn chỗ trống.
Tôi vịn vào tay nắm, đứng yên trên xe.
Chỉ qua một trạm, "bạn chăn bông" cũng lên xe.
Cô ấy đứng cạnh tôi, nhưng không bám vững vào tay nắm.
Suýt chút nữa bị ngã, tôi đỡ cô ấy lại.
Ừm, đi ngủ đây.
Chúc ngủ ngon!