11
[Ngày 14 tháng 2 năm 2019 – Thứ Năm – Trời Nắng]
Gần đây, trong trường thấy rất nhiều đôi bên nhau.
Hôm nay là Valentine.
Bạn tớ đã tỏ tình với cô gái mà cậu ấy thích.
Còn tớ thì không dám.
Tớ thậm chí còn không có đủ can đảm để xin QQ của cậu.
Ngày lại qua ngày, tớ bị ánh hoàng hôn đè nặng đến nghẹt thở.
Bạn chăn bông à, liệu tình cảm của tôi có thể chạm tới ánh mặt trời không?
Có thể nói cho cậu biết không?
Cô chủ nhiệm gọi tôi đi sắp xếp hồ sơ học sinh.
Tiện thể, tôi cũng giúp lớp 22 sắp xếp luôn.
Ồ, sinh nhật cậu là ngày 13 tháng 3.
Tính ra thì sắp đến sinh nhật cậu rồi nhỉ?
—
Sinh nhật tôi đúng là ngày 13 tháng 3, chắc là theo thông tin trên căn cước công dân.
Vậy nên cậu ấy đã lật xem hồ sơ của cả lớp tôi, chỉ để tìm ngày sinh của tôi sao?
[Ngày 28 tháng 2 năm 2019 – Thứ Năm – Trời Nắng]
Lúc chạy thể dục buổi sáng, tớ đã nhìn thấy cậu.
Cậu ở hàng cuối cùng.
Những người xung quanh đều cao hơn cậu.
Cậu len lỏi giữa họ, không ngừng nhảy nhảy lên.
Cẩn thận nhé, đừng ngã đấy.
—
Ừm… tôi chạy thể dục không thích chen lên trước.
Tôi thích lùi về hàng cuối cùng để lười biếng một chút.
Ở hàng cuối, lại được mấy bạn cao to che chắn, sẽ chẳng ai thấy tôi không hô theo khẩu lệnh cả.
Chạy thế này thực sự rất thoải mái.
[Ngày 13 tháng 3 năm 2019 – Thứ Tư – Trời Nắng]
Chúc cậu sinh nhật 16 thật vui vẻ.
Mong một ngày nào đó có thể nói với cậu trực tiếp điều này.
—
[Ngày 20 tháng 3 năm 2019 – Thứ Tư – Nhiều Mây]
Dưới lầu có bảng vinh danh, mỗi lớp sẽ dán ảnh ba bạn đứng top đầu.
Lớp tớ nhiều người giỏi lắm.
Lọt vào top ba có chút khó khăn.
Nhưng tớ vẫn hy vọng, nếu có một ngày cậu đi ngang qua.
Cậu sẽ có cơ hội nhìn thấy tớ.
Vậy nên kỳ thi giữa kỳ này, tớ đã lọt vào bảng xếp hạng rồi.
Cậu có để ý đến tớ không?
—
Ở tầng trệt tòa nhà chúng tôi học có bảng thông báo, mỗi kỳ thi sẽ công bố danh sách những bạn có thành tích cao, kèm ảnh và thông tin lớp.
Cậu ấy học giỏi như vậy, chắc chắn là gương mặt quen thuộc của bảng vinh danh rồi.
Nghĩ vậy, tôi lật lại những trang trước, tìm xem trong nhật ký cậu ấy có nhắc đến tên mình không.
"Lý Kha: Hạng 13 toàn khối"
Tôi chạm tay lên dòng chữ ấy, cái tên này quen quá.
Ký ức mơ hồ ùa về, tôi chợt nhớ ra một đoạn hội thoại.
Một ngày nào đó, tôi và Đường Gia đi ngang qua bảng vinh danh, vì rảnh rỗi nên dừng lại xem.
Cô ấy chỉ vào một người trên bảng và nói:
“Oa, cậu nhìn cậu ấy kìa! Học giỏi thế! Trông còn đẹp trai nữa chứ!"
Tôi nhìn theo hướng tay cô ấy.
Một chàng trai da trắng, đeo kính gọng đen, trông thư sinh nho nhã, có vẻ là người tính khí rất tốt.
Giữa những gương mặt học bá, cậu ấy vẫn nổi bật một cách lạ kỳ.
Hồi đó, tôi chỉ gật đầu lia lịa tán thành, trong lòng chỉ có sự ngưỡng mộ, chứ chưa từng nghĩ đến điều gì khác.
Với tôi, những người xuất sắc đến mức này vốn dĩ không có bất kỳ giao điểm nào với mình.
Tôi học ở tầng bốn, cậu ấy ở tầng một.
Khoảng cách điểm số giữa chúng tôi gần một nghìn bậc.
Đó là một vực thẳm không thể vượt qua.
Là khoảng cách mà tôi không dám mơ tưởng.
Vậy mà bây giờ, một gương mặt vốn chỉ là ký ức mơ hồ trong đầu, lại bất ngờ hiện lên rõ ràng đến vậy.
Tim tôi đập thình thịch, mặt bỗng nóng ran.
Tôi lau nước mắt, tiếp tục đọc.
[Ngày 1 tháng 4 năm 2019 – Thứ Hai – Trời Nắng]
Hôm nay là Cá tháng Tư.
Giáo viên Ngữ văn giảng về từ "huyền tưởng".
Thời xưa, người chồng xa nhà nhớ vợ sẽ làm thơ, sẽ nói:
"Người vợ ở nhà cũng đang nhớ chồng."
Giống như là...
"Tớ nhớ cậu."
Tớ không nói "Tớ nhớ cậu".
Nhưng tớ sẽ nói rằng "Cậu nhớ tớ rồi."
Ừ… cậu nhớ tớ rồi.
—
[Ngày 8 tháng 4 năm 2019 – Thứ Hai – Trời Nắng]
Đầu tháng Năm hình như sẽ có đại hội thể thao.
Giáo viên mỹ thuật sẽ chọn nhiều người để biểu diễn khai mạc.
Tớ thấy cậu được chọn để nhảy rồi.
Đừng vì phải nhảy mà không ăn cơm đấy.
Mỗi buổi chiều, khi mọi người đi ăn, các cậu đều phải tập duyệt.
Nhớ phải ăn đầy đủ nhé.
Lễ khai mạc cần có người cầm cờ.
Có thể cùng các cậu tập duyệt mỗi buổi chiều.
Tớ do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn quyết định đăng ký.
Chiều mai gặp nhé.
Bạn chăn bông của tớ.
Cậu nhảy đẹp lắm.
Chỉ mãi nhìn cậu, vô tình giẫm lên chân anh bạn phía trước rồi…
—
[Ngày 28 tháng 4 năm 2019 – Chủ Nhật – Nhiều Mây]
Lễ khai mạc được dời lên sớm hơn.
Tớ mặc một bộ quân phục.
Anh bạn phía trước nói tớ ngầu lắm.
Không biết cậu có để ý đến tớ không.
Nhưng tớ thì đã thấy cậu rồi.
Cậu trang điểm.
Mặc váy biểu diễn.
Rất xinh đẹp.
Làm sao mới có thể nói với cậu rằng, cậu sáng chói đến nhường nào?
Tớ cẩn thận dịch lại gần cậu.
Cậu khẽ nghiêng đầu, hỏi bạn bên cạnh: "Cậu cao nhất kia là học lớp nào vậy?"
"Là học bá đó, hôm trước đã nói với cậu rồi mà."
Thật may sao.
Khi cậu trò chuyện cùng bạn bè, họ đã từng nhắc đến tớ.
Suốt quãng đường trưởng thành, dòng người đã không ngừng đẩy tớ đến gần cậu.
Chắc là sẽ để lại dấu vết nhỉ?
Người học giỏi nhất ba năm cấp ba, tên là Lý Kha.
Người cao nhất, là Lý Kha.
Người thích bạn chăn bông nhất… cũng là Lý Kha.
[Ngày 29 tháng 4 năm 2019 – Thứ Hai – Trời Nắng]
Hôm nay là đại hội thể thao.
Tớ nhớ lần trước xem danh sách ở phòng giáo viên.
Cậu đâu có đăng ký.
Sao lại đột ngột tham gia chạy tiếp sức thế?
Tớ ngồi trong lều của lớp mình, nhìn thấy cậu chuẩn bị thi đấu.
Tớ mượn một chiếc máy ảnh.
Giả vờ làm nhiếp ảnh gia.
Lặng lẽ dõi theo cậu chạy suốt quãng đường.
Tha lỗi cho tớ vì không thể như những người khác, quang minh chính đại chạy bên cạnh cậu.
Chỉ có thể giả vờ chụp ảnh thôi.
12
Nước mắt tôi vừa lau khô lại trào ra, thế nào cũng không ngăn được.
Tôi khóc đến mức chẳng còn ra hình dáng gì nữa.
Hóa ra… lại là cậu ấy.
Buổi trưa hè oi bức, mặt đường chạy cao su đỏ rực dưới ánh nắng, tỏa ra mùi cháy khét.
Trên ngực tôi vẫn còn đeo bảng số.
Từ nhỏ tôi đã không giỏi thể thao, ban đầu còn chẳng buồn đăng ký.
Nhưng hôm ấy, một bạn nữ trong lớp bị trật chân, tôi đành phải ra sân thay thế.
Tôi cau mày, chán nản đứng ở vạch xuất phát.
Tiếng súng hiệu vang lên.
Tôi cắm đầu chạy, cảm giác như sắp kiệt sức đến nơi.
Khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh mờ đi.
Chỉ còn đường chạy phía trước và tiếng gió gào thét bên tai.
Chạy được nửa đường, tôi thật sự không chịu nổi nữa.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên:
“Cố lên!”
Cứ như thể ngay bên cạnh tôi vậy.
Tôi cắn răng, dốc toàn bộ sức lực còn lại, lao về vạch đích.
Tiếng nói lúc ấy bên tai, có lẽ chính là của cậu ấy.
Tôi đưa tay che mặt, lau đi những giọt nước mắt.
Thời thanh xuân nhiệt huyết ấy, hóa ra vẫn luôn có một người âm thầm đồng hành cùng tôi lâu đến thế.
[Ngày 1 tháng 6 năm 2019 – Thú Bảy– Trời Nắng]
Cố Tiểu Bối nhỏ ơi.
Chúc cậu Tết Thiếu nhi vui vẻ nhé!
—
[Ngày 4 tháng 6 năm 2019 – Thứ Ba – Trời Nắng]
Hôm nay các anh chị lớp 12 được giải phóng rồi.
Họ xé sách trên tầng cao của tòa nhà dạy học.
Những mảnh giấy vụn bay lả tả trong không trung.
Tớ đưa tay chụp lấy một nắm.
Đó là tuổi thanh xuân đã trôi qua của họ.
Còn chúng ta thì sao?
Hiệu trưởng nổi giận, quát tháo cố gắng ngăn cản.
Tớ nhìn họ, cảm giác như chỉ cần chớp mắt là đã tốt nghiệp rồi.
Có phải chúng ta cũng sẽ tốt nghiệp nhanh như thế không?
Nhanh đến mức còn chưa kịp thực sự quen biết nhau đã kết thúc rồi?
Cuộc đời là một phép trừ.
Mỗi lần gặp gỡ, là một lần ít đi.
Bạn chăn bông à, tớ đã gặp cậu rất nhiều lần.
Nhưng cậu chưa từng gặp tớ.
Trong đoạn ký ức này, chỉ có tớ biết cậu.
Trong cuốn nhật ký này, chỉ có tớ là người phát lại.
Thật muốn nhắm mắt lại, đọc lên nỗi thích thầm của mình cho cậu nghe.
—
Tôi co người lại trong góc, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng dòng chữ trên giấy.
Lý Kha à, tôi đã nghe thấy tiếng lòng của cậu rồi.
[Ngày 19 tháng 6 năm 2019 – Thứ Tư — Trời Nắng]
Hôm nay, tớ tình cờ gặp cậu trên phố.
Đã quen nhìn cậu mặc đồng phục rồi, vậy mà khi cậu khoác lên người bộ đồ thường ngày, trông vẫn đẹp đến lạ.
Tiệm sách cậu ghé qua, tớ cũng thường lui tới.
Giá mà chúng ta có thể quen nhau sớm hơn một chút…