Tình Yêu Chưa Kịp Nói Ra - Chương 7

13


Cậu ấy nói đó là tiệm sách Hoa Thành trên đường Khang An, đúng không nhỉ? 


Tiệm sách ấy nằm ngay đối diện trường cấp hai của tôi.


Nơi ấy không lớn, nhưng ông chủ thì vừa đẹp trai vừa nho nhã.

Hồi đó, chúng tôi đều hay chen chúc trong tiệm, lén nhìn trộm ông ấy một hai lần.


Vợ của ông chủ cũng có khí chất và rất dịu dàng, hai người thật xứng đôi.


Dù đã lên cấp ba, tôi vẫn không ngại đi chuyến xe buýt số 15, ngồi suốt mười hai trạm chỉ để đến đó mua sách.


Suốt những năm cấp ba, mỗi cuối tuần tôi đều lấy cớ mua sách để ghé qua đường Khang An.


Mỗi lần chỉ mua một cuốn “Minh triều những chuyện ấy.”


Vì không đủ tiền mua cả bộ, tôi đành dành dụm từng đồng tiền tiêu vặt mỗi tuần rồi lại đến mua.


Cứ thế, từng chút một, tôi đã mua đủ chín cuốn.


Bây giờ, bộ sách ấy vẫn còn đặt trên giá sách ở nhà tôi.


[Ngày 22 tháng 7 năm 2019 – Thứ Hai – Trời Nắng]


Hôm nay là kỳ thi cuối kỳ.


Tớ cho cậu mượn hết vận may của tớ.


Kỳ thi phân ban, bạn chăn bông nhất định sẽ làm tốt.


Đừng sợ.



[Ngày 26 tháng 7 năm 2019 – Thứ Sáu – Trời Nắng]


Dạo này tớ đang luyện chữ.


Giờ quay lại nhìn những trang nhật ký trước đây, chữ xấu thật đấy!


Cố Tiểu Bối.



Trên trang nhật ký là nét chữ mạnh mẽ viết tên tôi.


Tôi tò mò lật ra mặt sau.


Cả một trang trải đầy tên tôi.


To nhỏ khác nhau, nét liền hay ngay ngắn.


Tôi ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.


Dường như ánh trăng cũng đang khóc cùng tôi.


[Ngày 20 tháng 8 năm 2019 – Thứ Hai – Trời Nắng]


Thấy cậu trên bảng vinh danh rồi.


Tớ đã dùng máy ảnh chụp lại.


Dễ thương quá.


Nhưng tớ chẳng mong cậu phải quá tỏa sáng, chỉ mong cậu mỗi ngày đều vui vẻ, bình an là đủ.



Trang nhật ký này kẹp một bức ảnh.


Tôi cầm lên.


Là ảnh tôi trên bảng vinh danh.


Do bị kính che, có hơi mờ.


Mặt sau bức ảnh có dòng chữ: 


"Ngày 20 tháng 8 năm 2019, lần đầu tiên bạn chăn bông lên bảng vinh danh, lưu niệm."


Trong ảnh, tôi mím môi cố nén cười.


Lúc biết mình sắp lên bảng vinh danh, tôi cười đến mức không giấu nổi.

Khiêm tốn chỉ là giả vờ thôi.


Chỉ những người thường xuyên lên bảng mới thấy chuyện này bình thường.


Còn tôi—một người tám trăm năm chưa được trải nghiệm cảm giác này, lần đầu tiên nhờ may mắn mà đạt điểm cao, được vinh danh trên bảng, với tôi mà nói, đây chính là vinh quang lớn nhất.


Chỉ cần nhìn ảnh thôi cũng cảm nhận được niềm vui sướng của tôi lúc ấy.


Tôi nắm chặt bức ảnh ấy.


Cười, rồi nước mắt lại trào ra.


Cậu ấy chưa từng bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào trong thanh xuân của tôi.


Cậu ấy đã dùng hết sức mình để tìm kiếm tôi, để khám phá tôi.


Còn tôi thì sao?


Tôi đã từng để tâm đến người lướt qua mình chưa?


Đã từng ngẩng đầu nhìn lên tầng bốn chưa?


Đã từng nhận ra tình cảm của cậu ấy chưa?

15


[Ngày 23 tháng 8 năm 2019 – Thứ Hai – Trời Nắng]


Hôm nay, tân học sinh lớp 10 bắt đầu tập huấn quân sự.

Khi đang làm bài toán, tớ bất giác nhớ đến cậu.


Buổi chiều hôm đó…

Cậu đứng giữa đám đông, ung dung cất tiếng hát.



Năm đó, toàn khối tổ chức cuộc thi hát nhạc đỏ về Tổ quốc.

Lớp tớ đang chọn bài.

Giáo viên chủ nhiệm muốn tớ làm người đọc lời dẫn.

Tớ khéo léo từ chối.

Vì vốn là người hướng nội.


Trường có truyền thống mỗi khóa, khi lên lớp 11, đều phải tham gia cuộc thi hát này.

Thầy cô xem đây là hoạt động quan trọng.

Tớ lại một lần nữa lợi dụng "quyền hạn" của mình, xem qua danh sách biểu diễn của lớp cậu.


Lớp cậu chọn bài "Đêm ở cảng quân sự".

Không có tên cậu trong phần đọc lời dẫn hay hát chính.

Nhưng không sao cả.

Giữa bao nhiêu người, tớ vẫn có thể tìm thấy cậu.



Lớp tôi là lớp ban xã hội, số lượng con trai rất ít, nên không thể hát những bài hát có khí thế hào hùng.


Vậy nên, cuối cùng lớp tôi cũng chọn bài hát này.

Những ngày tháng ấy, lại ùa về trong tâm trí tôi.


[Ngày 15 tháng 9 năm 2019 –Chủ nhật – Nhiều Mây]


Hôm nay toàn khối tập duyệt chung.

Cuối cùng cũng nhìn thấy cậu rồi.


Nhưng tại sao… 


Một cuộc thi hát… 


Cậu lại nhảy múa bên cạnh vậy?



Nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô, tôi đã ngồi dưới ánh đèn đường, bật cười thành tiếng.


Tôi chỉ biết nghêu ngao vài bài nhạc pop, đến khi cần phải thể hiện thực lực thật sự, chắc chắn tôi sẽ không sánh nổi với ai.


Trong bài hát mà lớp tôi chọn, có một đoạn nhạc dạo ngắn.


Thầy cô quyết định thêm phần vũ đạo để làm điểm nhấn.

Thế là, sau một loạt sự trùng hợp, tôi trở thành diễn viên múa phụ.

Màn trình diễn kéo dài năm, sáu phút, nhưng tôi chỉ xuất hiện vỏn vẹn ba, bốn mươi giây.


Không ngờ, cậu vẫn để ý đến tôi.


[Ngày 27 tháng 9 năm 2019 – Thứ Sáu – Nhiều Mây]


Hôm nay là ngày biểu diễn chính thức. 


Trong hậu trường, tớ đang chờ đến lượt.
 

Cả lớp tớ đều mặc quân phục.

Tớ nhìn thấy cậu rồi.


Cậu đi giày ba lê.

Mặc váy xanh.

Tóc xõa dài.

Trên mặt trang điểm nhẹ.

Bên khóe mắt còn lấp lánh ánh nhũ.


Khi cậu tung tăng nhảy nhót trong hậu trường, có cảm nhận được ánh mắt tớ đang dõi theo không?


Màn biểu diễn kết thúc suôn sẻ.

Tớ vội vàng chạy ra khu khán giả, giơ máy ảnh lên, chụp lại ảnh của cậu, may mà kịp lúc.


Tan học, trời bỗng đổ mưa nhỏ.

Tớ thấy cậu không mang ô, lặng lẽ ngồi nép dưới trạm xe buýt. 


Máu trong người tớ như dồn hết lên não.

Lao về phía cậu, cởi áo khoác đồng phục, nắm chặt trong tay, đứng lặng bên cạnh cậu.


Nhưng cuối cùng, tớ lại không đủ dũng khí đưa cho cậu.


Xin lỗi… 


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo