1
Lướt qua bảng tin, ánh mắt tôi bỗng khựng lại trước một bức ảnh.
Lướt qua những nhân vật cộm cán ở hàng đầu, tôi chú ý đến một người đàn ông trẻ tuổi, lười biếng tựa vào sofa phía sau, cúi đầu nghịch điện thoại.
Một tay anh ta chống lên sofa, che đi một phần gương mặt, chỉ lộ ra sống mũi cao và đường nét chân mày sắc sảo.
Tôi chần chừ một lúc, mở album ảnh, so sánh kỹ lưỡng với những bức chụp Chu Cận Ngôn.
Sau đó, tôi nhấn vào khung chat của Trần Gia Ni, một người bạn học đại học chỉ tương tác bằng vài lượt thích, và gửi đi một tin nhắn:
【Chào cậu, cho tớ hỏi, người này là bạn của cậu à?】
Tôi gửi bức ảnh đã khoanh vùng vị trí người đàn ông đó. Kì lạ là Gia Ni dường như cố tình lãng tránh vấn đề này.
Ngoài dự đoán, cô ta trả lời rất nhanh.
【Cậu hỏi về anh ta làm gì? Đừng có mà tò mò.】
Tôi đáp: 【Không có gì, chỉ là thấy anh ấy trông hơi giống bạn trai mình thôi.】
Thực sự quá giống. Tôi hiểu rõ Chu Cận Ngôn hơn bất cứ ai, thậm chí có thể vẽ lại cả dáng vẻ anh ấy khi nhíu mày.
Ngay lập tức, Gia Ni gửi tới một tràng dài tin nhắn.
【Giang Nhiễm, ban ngày mà cũng nằm mơ à? Chồng tớ còn chẳng có tư cách nói chuyện với anh ta, cậu nghĩ bạn trai lương tháng vài nghìn của mình có thể với tới sao?】
【Sao? Giờ tỉnh táo lại rồi, tính đá anh chàng nghèo kiết xác kia đi hả?】
Tôi cắt ngang sự mỉa mai của cô ta bằng một sticker cảm ơn hình bé cún đeo cặp sách.
【Tớ chỉ hỏi vậy thôi, không có chuyện gì khác.】
Trần Gia Ni luôn hiếu thắng. Năm nhất đại học, cô ta thua tôi trong cuộc bình chọn nhan sắc, dù tôi chỉ chụp mặt mộc. Từ đó, chuyện gì cũng phải so bì cao thấp.
Sau này, cô ta cưới một cậu ấm nhà giàu, còn tôi chỉ chuyên tâm yêu đương với Chu Cận Ngôn – một thanh niên nghèo kiết xác.
Lúc đó, Gia Ni mới chịu “ban ơn”, cho tôi ngắm nhìn cuộc sống xa hoa của cô ta qua những bài đăng trên mạng.
Thoát khỏi cuộc trò chuyện, tôi mở khung chat với Chu Cận Ngôn.
【Sắp về chưa?】
Tin nhắn từ AAA Chu bảo bối nhanh chóng xuất hiện.
Anh gửi một bức ảnh bàn họp trong phòng hội nghị, kèm theo sticker chú mèo nghiêng đầu chấm nước mắt.
【Vẫn đang tăng ca, em ngủ sớm đi, không cần đợi anh.】
【Vất vả rồi, yêu anh~】
Tôi gửi thêm một icon ôm, hai icon hôn, rồi yên tâm nhét điện thoại vào túi.
Thế mới đúng.
Đây mới là bạn trai của tôi, Chu Cận Ngôn—một người mở mắt ra là vùi đầu vào công việc, nhận mức lương tháng chỉ vài nghìn.
Làm sao có thể liên quan gì đến cái giới thượng lưu của Trần Gia Ni?
2
Khi về đến bến cảng, tôi nhận được một tin nhắn yêu cầu mang một tập tài liệu đến hội quán Lăng Vân.
Tôi đã quá quen với những chuyện như này, liền quay người mở ứng dụng thanh toán công ty rồi gọi xe.
Đêm của người trưởng thành hiếm khi thuộc về chính mình.
Ngoài những phút giây dành cho tình yêu, phần lớn thời gian đều bị công việc nhàm chán chiếm lấy.
Xuống xe giữa cơn gió lạnh, tôi ngẩng đầu nhìn quanh.
Tôi từng nghe qua hội quán Lăng Vân. Những người ra vào nơi này đều không phải nhân vật tầm thường.
Sếp tôi hẳn là nhờ mối quan hệ với cấp trên bên đối tác mới có cơ hội đặt chân vào tứ hợp viện ẩn mình sâu trong con hẻm này.
Đẩy cánh cửa màu đỏ ra, tôi liền bắt gặp hai hàng phục vụ mặc vest đứng nghiêm trang. Sau khi khai báo, tôi nhanh chóng được cung kính dẫn vào bên trong.
Tôi đã lường trước tình huống này, nên sau khi giao tài liệu, tôi liền tự giác nở nụ cười giả tạo, kính rượu mọi người một vòng.
Thực ra, việc gửi tài liệu không nhất thiết phải do tôi đích thân đảm nhận.
Nhưng bàn tiệc như thế này, lúc nào cũng cần một người đẹp tô điểm.
"Tổng giám đốc Ngô, đây là Tiểu Giang của bộ phận kỹ thuật bên chúng tôi. Để cô ấy trình bày thì chắc chắn là chuyên nghiệp nhất!"
Khi ngón tay của đối phương lướt nhẹ qua mu bàn tay tôi, tôi liền đặt ly xuống, khéo léo tránh đi.
Nhiều lúc, tôi chẳng có cách nào từ chối thẳng thừng, dù có phải chịu những ánh mắt soi mói.
Uống vài ly, tôi lấy cớ ra ngoài hóng mát.
Đi ngang qua hành lang, tôi vô tình thấy một cánh cửa khép hờ.
Chiếc vòng đồng trên cửa phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, hoa văn chạm khắc trên then cửa lúc ẩn lúc hiện trong màn đêm.
Tôi chỉ liếc mắt qua, chuẩn bị bước tiếp thì bỗng bên trong vang lên một giọng nói:
"Buồn cười chết mất, cậu nói Giang Nhiễm không chịu kết hôn với Chu Cận Ngôn vì tưởng cậu ta nghèo á?"
"Phải công nhận, cô gái này đầu óc cũng nhanh nhạy phết."
"Tôi có đi hỏi ngân hàng giùm cậu rồi, toàn bộ số dư trong tài khoản của cô ta cộng lại cũng chỉ có một triệu chín trăm năm mươi bốn nghìn sáu trăm, một lần rút sạch để đặt cọc mua nhà, bảo là để làm phòng cưới."
"Một triệu à? Số tiền đó đủ mua một cái toilet không?"
Bước chân tôi khựng lại, tôi không thể tin vào tai mình, bèn tiến lên vài bước để nghe rõ hơn.
"Nhưng mà này, cậu mặc cái thứ rách nát gì trên người vậy? Anh em tôi đi nước ngoài một vòng rồi, còn cậu thì vẫn chưa chơi chán trò cosplay dân nghèo à?"
Tôi chợt nhớ lại sáng nay Chu Cận Ngôn mặc gì..
Áo khoác lông vũ mới giá hơn hai nghìn, quần mua trên Taobao chỉ khoảng ba trăm đến năm trăm, còn giày là đôi Balenciaga 3XL mà tôi phải nhờ vài người mua hộ mới có được.
Tôi cúi đầu nhìn bản thân—từ đầu đến chân chưa tới hai nghìn.
Có lẽ tôi đã nghe nhầm.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, định lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Ngay sau đó, tôi thấy một người trong phòng vươn tay, nhẹ nhàng bật nắp chai rượu trên bàn.
Với động tác ấy, khuôn mặt anh ta hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn, cả bộ trang phục trên người cũng rõ mồn một.
Bàn tay tôi vô thức siết chặt lấy vạt áo, khớp ngón tay tái nhợt vì dùng sức quá mạnh.
Tôi nhìn trân trân vào cảnh tượng trước mắt, muốn lên tiếng nhưng cổ họng như bị gió lạnh đông cứng, chẳng thể thốt ra dù chỉ một lời.
Chu Cận Ngôn liếc nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, nhàn nhạt nói:
"Tôi có kế hoạch của riêng mình, cậu bớt quản tôi đi."
"Ha, cậu buồn cười thật đấy. Kế hoạch gì mà chơi suốt năm năm? Ban đầu chẳng phải chỉ là vui đùa qua đường thôi à? Đừng nói với tôi là cậu thật lòng với cô bé Lọ Lem đó nhé?"
Ngón tay cầm điếu thuốc của Chu Cận Ngôn hơi khựng lại.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nở nụ cười nhạt.
"Cậu đang nói gì vậy?"
"Nói thật nhé, dù cậu có muốn, thì cậu có thể cưới cô ta sao? Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng dứt ra đi, đừng làm lỡ dở cuộc đời người ta, để cô ta sớm tìm một người tốt mà lấy."
"Cao Dự Minh—" Chu Cận Ngôn phả ra một làn khói, lười biếng nhìn sang đối phương: "Cậu nói nhiều quá rồi đấy."
"Hừ." Cao Dự Minh cười nhạt: "Cậu thì ít nói thật, nhưng nếu lần sau cậu còn nửa đêm bắt tôi tải Pinduoduo để giúp cậu cắt giá một đơn hàng, tôi sẽ xử lý cậu trước đấy."
Lúc này, một chàng trai đeo kính đột nhiên giơ tay lên, bộ dạng nho nhã:
"Tôi thấy Pinduoduo cũng hay mà, huy hiệu đại gia của tôi đã max cấp rồi~"
Không ai để ý đến cậu ta. Cao Dự Minh tiếp tục hỏi:
"Bao giờ định nói thẳng với cô ấy?"
Chu Cận Ngôn dừng lại giây lát: "Ngày đính hôn đi."
"Đã chốt là nhà họ Triệu chưa?"
"Ừ."
"Định nói thế nào? Chuyện này cậu không đúng đâu."
"Không nói gì cả. Để Cận Ngôn biến mất là xong."
"Cũng được, nếu không có sắp đặt trước, thì với thân phận như Giang Nhiễm, cả đời này cô ta cũng chẳng thể dính dáng gì đến giới của chúng ta.
"Đến lúc đó, cậu cứ đưa cho cô ta một khoản tiền, dù sao cũng đã ở bên nhau năm năm, đừng để cô ấy thiệt thòi."
Những lời này như đến từ một thế giới khác, ngang nhiên đâm thẳng vào tâm trí tôi.
Tôi nhìn Chu Cận Ngôn, chờ mong anh ta mở miệng, nói một câu gì đó khác đi.
Rằng cô ấy không giống vậy.
Rằng Giang Nhiễm không giống vậy.
Rằng cô ấy là người yêu năm năm danh chính ngôn thuận của anh.
Nhưng không.
Anh ta không phản bác, cũng không nói thêm gì cả.
Tôi đứng chôn chân ở cửa, lạnh buốt từ đầu đến chân, làn da như sưng tấy vì cơn gió rét len lỏi vào tận xương tủy.
Tôi thậm chí còn muốn nhìn xuyên qua làn khói xám để thấy rõ nét mặt vô cảm của anh ta.
Ngoài sân, cây hải đường trơ trọi, những cành khẳng khiu oằn mình dưới lớp tuyết dày, dẫu có cố gắng đến mấy cũng không thể đứng thẳng lên.