3
Tôi lật tìm hợp đồng mua nhà vẫn luôn để trong túi, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Tôi vội vàng lau đi, sợ làm hỏng mặt giấy.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, lý do mà Chu Cận Ngôn không dám nhắc đến chuyện kết hôn với tôi là vì túng thiếu, là vì sợ không qua được cửa ải của bố mẹ tôi.
Hôm đó, khi mẹ gọi điện cho tôi, anh ấy nghe thấy rất rõ ràng.
"Con nói nó mồ côi cha mẹ thì thôi đi, học vấn thấp hơn con, lương cũng không bằng con, lại không có nhà có xe, con thích nó ở điểm nào chứ? Chỉ vì cái mặt nó đẹp sao?"
"Con điều kiện như thế này, muốn tìm ai mà không có?"
"Về nhà đi, mẹ giới thiệu cho con, những thanh niên tài giỏi nhiều lắm, ai cũng hơn nó cả!"
Tôi nắm chặt điện thoại:
"Mẹ, anh ấy gần đây theo một dự án, tháng sau là được tăng lương rồi. Hơn nữa, anh ấy rất chăm chỉ, cũng rất tốt với con, con chính là thích anh ấy."
"Còn chuyện mua nhà, mấy năm nay bọn con đã tiết kiệm đủ tiền đặt cọc, khoản vay hằng tháng thì có thể trả bằng quỹ dự phòng, mọi thứ sẽ ngày càng tốt hơn thôi..."
Hôm đó, sau khi cúp máy, tôi ngồi xổm bên mép giường, lấy hết thẻ ngân hàng ra, xếp từng cái lên giường rồi ngẩng đầu nhìn anh ấy:
"Mình kết hôn đi, tiền em có, cùng lắm thì em nuôi anh."
Chu Cận Ngôn thoáng sững người, ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc mà tôi không hiểu, nhưng anh chỉ nói ba chữ: "Đợi thêm đã."
Lúc đó, tôi nghĩ rằng anh bảo tôi chờ.
Chờ đến khi anh thăng tiến. Chờ đến khi anh có thể cưới tôi một cách quang minh chính đại.
Nhưng tôi đã chẳng thể nhìn thấu ánh mắt ấy.
Giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó anh đang cười.
Cười nhạo sự ngây thơ của tôi.
Cười nhạo tấm chân tình của tôi chẳng đáng một xu.
Dạo gần đây, tôi luôn nghĩ làm sao để có thể tặng anh một niềm vui bất ngờ.
Nhưng không ngờ, khi tôi đang mơ về một tương lai ấm áp bên anh, thì anh lại tính toán cách rút khỏi trò chơi lừa gạt này.
Thật nực cười.
Tôi bật cười, nhưng nước mắt không ngừng rơi.
Tôi phải dùng một sự nhẫn nhịn rất lớn mới có thể kìm lại không đẩy cửa xông vào.
Từng bước lùi lại, tôi cảm thấy sự thật này nặng đến mức khiến tôi không thể thở nổi.
Tôi cúi đầu bấm nút gọi điện.
Ngẩng lên, tôi thấy Chu Cận Ngôn giơ tay, cả căn phòng lập tức im bặt.
Tôi cất giọng bình thản như thường: "Vẫn chưa tan làm à?"
Giọng nói lười biếng của anh qua điện thoại:
"Chưa, chắc còn phải một hai tiếng nữa. Sao thế, vẫn chưa ngủ à?"
Tôi lau nước mắt: "Em bị ngã, giờ đang ở bệnh viện..."
Từ khóe mắt, tôi thấy Chu Cận Ngôn hơi ngồi thẳng dậy.
"Bệnh viện nào?" Anh ra hiệu bảo người bên cạnh đưa áo khoác.
Chu Cận Ngôn cúp máy, dập điếu thuốc, người bạn bên cạnh hỏi:
"Vừa mới ngồi xuống mà, đi đâu thế?"
"Bạn gái tôi đang ở bệnh viện, tôi đi đây."
"Bạn gái cái gì mà bạn gái..."
Câu nói còn chưa dứt, Chu Cận Ngôn đã chống tay lên khung cửa, quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt đó, không chút gợn sóng, lạnh lẽo như mặt hồ phủ sương trong đêm đông.
4.
Tôi không đến bệnh viện, mà gọi xe về thẳng nhà.
Căn hộ tôi và Chu Cận Ngôn thuê không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách.
Ngay lối vào đặt một kệ sách nhỏ, trên đó vẫn còn vài cuốn sách cũ.
Những cuốn sách ấy là kỷ niệm của những ngày tôi ép Chu Cận Ngôn tham gia kỳ thi đại học tự túc dành cho người trưởng thành.
Mẹ tôi nói không sai, anh ta không có bằng cấp cao. Khi tôi quen anh, anh nói mình chỉ có bằng cao đẳng.
Lúc đó, chúng tôi còn rất trẻ, Tôi chỉ nghĩ, anh ta thông minh như vậy, cuộc đời còn dài, nếu cố gắng một chút, chẳng lẽ lại cứ dừng mãi ở mức này?
Dù có đi nuôi lợn, thì bằng cử nhân cũng hơn cao đẳng những năm trăm tệ.
Những ngày ấy, tôi vừa đi làm, vừa thức khuya cùng anh ta ôn tập và luyện đề.
Sáng sớm, khi đứng cạnh nhau đánh răng, tôi cũng tranh thủ mở ứng dụng tiếng Anh, giúp anh ta ôn lại từ vựng của ngày hôm trước.
Đề thi của gần mười năm qua, Chu Cận Ngôn làm một lần, tôi cũng theo sát nhìn lại một lần.
Chỉ trong vòng một tháng rưỡi ngắn ngủi, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua kỳ thi.
Hồi đó, muốn ăn một bữa lẩu cũng phải tìm phiếu giảm giá trên các nền tảng.
Nhưng bây giờ, khi lật xem những tin tức mà Trần Gia Ni tìm giúp tôi, tôi chỉ cảm thấy thật nực cười.
"Chu Cận Ngôn nào? Không phải cái tên này, nhưng tớ không tiện nói tên thật của anh ta."
“Cậu hỏi về học vấn sao? Nghe nói trước đây học Thanh Hoa, sau đó ra nước ngoài học Harvard, còn rất trẻ."
Tôi chống tay lên ghế sofa, ấn lòng bàn tay vào trán, cảm thấy ngay cả dạ dày cũng quặn đau
Cửa bị ai đó mở ra từ bên ngoài.
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Cận Ngôn vừa trở về sau một chuyến chạy đôn chạy đáo vô ích ở bệnh viện.
Điện thoại tôi có vô số cuộc gọi nhỡ từ anh ta.
Anh đứng tựa vào khung cửa, hơi thở còn chưa ổn định.
Tôi lặng lẽ nhìn anh tiến lại gần.
Anh nâng tay tôi lên, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt tôi, quan sát từ trái sang phải. Căng thẳng trong ánh mắt cuối cùng cũng dịu xuống.
“Em ngã ở đâu?”
Anh biết rõ mình vừa bị tôi lừa, nhưng không giận.
Chỉ đơn giản cầm lấy tay tôi, khẽ cười nói:
"Để anh bôi thuốc cho em nhé!”
Khoảnh khắc ấy, có lẽ vì tôi quá bình tĩnh và can đảm, nên anh không hề nhận ra nỗi đau đớn tôi đang phải gánh chịu.
Tôi chăm chú nhìn anh.
Anh vẫn điềm tĩnh như thế, dường như chưa từng mất lý trí trước bất kỳ chuyện khó khăn nào.
Tôi từng nghĩ, có lẽ tuổi trẻ khổ cực đã rèn cho anh sự vững vàng không sợ được mất, và cả bản lĩnh không thay đổi sắc mặt dù trời có sập xuống.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, sự điềm nhiên này, có lẽ là do quyền lực tuyệt đối nuôi dưỡng mà thành.
Tôi rút tay lại, mắt nhìn thẳng về phía trước.
"Chu Cận Ngôn, mẹ em giục về nhà xem mắt rồi."
Bàn tay Chu Cận Ngôn chợt khựng lại.
Nụ cười trên môi chưa kịp tắt, đã lập tức đông cứng trên gương mặt lãnh đạm.
"Nhưng mà—"
Tôi quay đầu lại, cười trong nước mắt, ánh mắt vẫn chất chứa yêu thương.
"Em nói với bà rồi, rằng em chỉ muốn gả cho Chu Cận Ngôn thôi. Em đang đợi anh cưới em đây này."
Tôi cứ thế nhìn anh, vốn không có ý định khóc.
Nhưng chẳng hiểu sao, nước mắt lại không nghe theo mệnh lệnh.
"Em nói, chúng mình đã mua một căn hộ nhỏ, đợi kết hôn xong là có thể dọn vào ở."
"Đến lúc đó, chúng mình sẽ sinh một đứa con. Hai bác chắc chắn sẽ thích nó lắm."
"Con trai giống anh, đôi mắt chắc chắn sẽ rất to."
"Con gái thì giống em, làn da trắng trẻo."
Tôi cúi đầu, lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng.
"Anh xem này, khi mua nhà, em đã thêm tên anh vào rồi đấy."
Anh thấy không, Chu Cận Ngôn?
Làm sao anh có thể bù đắp cho tôi năm năm tuổi trẻ ngây thơ, nồng nhiệt và chân thành này đây?
Anh sinh ra ở đỉnh cao, bước thêm một bước cũng là dư thừa.
Có phải anh đang thầm cười nhạo, những gì tôi cố gắng dâng hiến, đối với anh chẳng qua chỉ là một cái búng tay giữa chốn xa hoa?
Chu Cận Ngôn cử động ngón tay, cúi đầu lật xem bản hợp đồng.
Thật lâu sau, anh mới ngẩng lên.
"Nhiễm Nhiễm, anh..."
"Sao vậy?"
Tôi cố tỏ ra nhẹ nhàng.
"Có phải là một bất ngờ lớn không? Bây giờ anh không cần lo lắng mẹ em chê anh nữa rồi."
Sự bối rối trước đó vì giọt nước mắt của tôi biến mất.
Chu Cận Ngôn lại trở về dáng vẻ bất cần như thường ngày.
"Đúng thế, Nhiễm Nhiễm của anh giỏi thật. Nói nuôi anh là nuôi luôn."
Giọng anh quá nhẹ, điệu cười cũng nhạt, khiến tôi suýt nữa bỏ lỡ câu nói này:
"Đừng khóc nữa, khóc cái gì chứ. Anh có nói là không kết hôn đâu..."
Nhưng Chu Cận Ngôn này,
Anh định cưới tôi với thân phận gì đây?
Tôi dựa vào mép bàn, cúi đầu bấm một cuộc gọi.
Trong lúc chờ kết nối, tôi lặng lẽ nhìn bóng dáng Chu Cận Ngôn bận rộn trong bếp.
So với tôi, anh ta còn giỏi nấu ăn hơn nhiều.
Điện thoại được bắt máy, tôi khẽ nói:
"Tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi đồng ý sang Mỹ."
"Khi nào?"
Tôi mơ hồ, cho đến khi chạm phải ánh mắt Chu Cận Ngôn nhìn mình, mới chợt bừng tỉnh.
"Ngày 28 tháng 1. Đúng, hôm đó."
Hôm đó, chính là ngày Chu Cận Ngôn đính hôn.