Tình Yêu Trên Vách Đá - Chương 3

5.


Mãi đến nửa đêm, nỗi đau trong lòng không thể kìm nén mà lan sang cả thể xác.


Tôi ôm chặt lấy bụng, cơn quặn thắt khiến tôi cắn lên mu bàn tay mình, đau đến mức ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.


Mơ hồ cảm nhận được có một đôi tay to lớn vội vàng bế tôi lên, giọng nói vốn luôn trầm ổn nay lại mang theo vẻ hoảng loạn hiếm thấy.


Trong cơn mê man, vô số ký ức như cơn thủy triều ào ạt tràn về trong tâm trí.


Từ khi quen biết Chu Cận Ngôn đến nay, tình cảm giữa chúng tôi chưa bao giờ êm đềm thuận lợi.


Đã từng có một lần, chúng tôi hoàn toàn tan vỡ.


Khi ấy là năm thứ hai sau khi yêu nhau, không có bất kỳ dấu hiệu nào, anh đột ngột đề nghị chia tay.


Lúc đó, tôi còn đang vùi đầu lên kế hoạch cho kỳ nghỉ hiếm hoi, nghe thấy lời đó chỉ cảm thấy hoang đường.


Chu Cận Ngôn nhìn tôi bằng ánh mắt nhàn nhạt, giọng nói vô cảm như thể bản thân chẳng hề liên quan đến câu chuyện này.


“Anh không thể cho em những gì em muốn.”


Rõ ràng một khắc trước, anh còn vì vết bỏng trên tay tôi mà tự trách suốt nửa ngày trời.


Tôi suy nghĩ hồi lâu, ngoại trừ việc anh không có tiền, tôi thật sự không thể hiểu được điều gì có thể ngăn cản chúng tôi bên nhau.


“Không sao cả, chúng ta cùng cố gắng mà.”


“Chúng ta còn trẻ, chỉ cần chăm chỉ nỗ lực, nhất định sẽ có được những gì mình mong muốn.”


“Hơn nữa, em cũng không cần anh phải có quá nhiều tiền…”


Anh cắt ngang lời tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, như thể đây là lần cuối cùng trong đời.


“Giang Nhiễm, xin lỗi. Anh hy vọng em có thể gặp được người tốt hơn.”


Lúc ấy, ai mà không kiêu ngạo, ai mà không nghĩ rằng chẳng ai là không thể thay thế?


Vậy nên tôi không níu kéo, không khóc lóc, chỉ giả vờ bình tĩnh và cao ngạo.


“Chu Cận Ngôn, nói trắng ra là anh nhát gan, là anh chưa từng yêu em đến mức bất chấp tất cả.”


“Nếu đã vậy thì cứ thế mà chấm dứt đi.”


Nếu đã yêu đến tận cùng, sao có thể không thử lấy một lần đã vội vã từ bỏ tôi?


Tôi cứ ngỡ mình đủ dứt khoát, đủ lý trí sáng suốt.


Vì tôi luôn biết cách cân đo thiệt hơn, bất cứ điều gì không có lợi cho mình, tôi đều sẽ buông tay.


Nhưng tất cả những điều ấy, khi đặt vào Chu Cận Ngôn, lại hoàn toàn mất đi hiệu quả.


Người đã biến mất không chút tăm hơi sau chia tay, cứ ngỡ cả đời này không còn gặp lại.


Thế mà định mệnh lại một lần nữa đẩy chúng tôi về bên nhau.


Đó là một nơi mà tôi vốn không thể đặt chân tới.


Nhưng trớ trêu thay, tôi lại tình cờ gặp được Chu Cận Ngôn, người đàn ông trong bộ vest phẳng phiu, chỉn chu đến không thể bắt bẻ.


Tôi sững sờ nhìn anh, anh cũng khẽ hé miệng, xoay xoay ly rượu trong tay.


“Trùng hợp thật đấy…”


Tôi gật đầu, không nói gì, cứ thế lướt qua anh mà đi.


Nhưng khi ấy, tôi lại có một linh cảm kỳ lạ.


Có lẽ nếu lần này bỏ lỡ, cả đời này sẽ chẳng còn cơ hội để yêu nhau thêm một lần nào nữa.


Lý trí đấu với cảm xúc, và lần đầu tiên trong đời, tôi chấp nhận thua cuộc.


Tôi đột ngột dừng bước, xô qua đám đông, ngược dòng chạy về phía anh.


Chu Cận Ngôn vẫn đứng tựa vào bức tường khuất sáng.


Mãi đến khi tôi đến gần, mới phát hiện ra anh vẫn luôn dõi theo tôi.


Anh cứ thế, lặng lẽ nhìn tôi, nhìn tôi băng qua đám đông, dùng tất cả sức lực lao về phía anh.


Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, giọng nói vang vọng đầy quyết tâm.


“Chu Cận Ngôn, câu này em chỉ hỏi một lần duy nhất.


“Anh có muốn quay lại với em không?”


“Nếu anh từ chối, vậy thì cả đời này, chúng ta coi như kết thúc.”


Chỉ lần này thôi, vì yêu anh, tôi mới có thể hạ mình đến mức này.


Cũng chỉ lần này thôi, sẽ không có lần thứ hai.


Chu Cận Ngôn cúi đầu trầm mặc thật lâu.


Cuối cùng, anh nâng ly rượu lên, khẽ chạm vào trán tôi.


“Ngốc quá.”


Phải, là tôi quá ngốc.


Ngốc đến mức không nghe ra hàm ý trong câu “Anh không thể cho em những gì em muốn.”


Ngốc đến mức không nhìn ra những sơ hở trong lớp vỏ bọc đầy giả dối của anh.


6.


Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện.


Lúc này là bốn giờ sáng, ngoài cửa sổ, những chú chim đầu tiên đã bắt đầu cất tiếng hót vang.


Làn da của Chu Cận Ngôn vốn đã rất trắng, giờ đây dưới ánh đèn bệnh viện, giữa nền tường trắng và mái tóc đen, trông anh lại càng thêm nhợt nhạt.


Tối nay, anh trông tiều tụy hơn mọi khi.


“Không phải đã khỏi rồi sao? Sao đột nhiên lại đau dữ vậy?”


Thấy tôi tỉnh lại, anh nhẹ nhàng vươn tay xoa bụng tôi.


Trên bàn đầu giường, có một chiếc bình giữ nhiệt mà tôi chưa từng thấy qua.


Nghĩ kỹ lại, dường như trong nhà cũng luôn có những thứ không rõ từ đâu xuất hiện.


Anh theo ánh mắt tôi nhìn về phía đó, khẽ giải thích:


“Là cháo anh đặt mua ngoài. Nếu em thấy đỡ hơn rồi, uống một chút nhé?”


Tôi thu lại ánh nhìn, cử động ngón tay, giọng điềm tĩnh:


“Anh có biết dạ dày là cơ quan chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc không? Có lẽ là vì tâm trạng em ốm mất rồi.”


Anh bật cười:


“Ai bắt nạt em? Nói anh nghe, anh thay em đòi lại công bằng.”


Vẫn là câu trả lời quen thuộc, trước đây anh đã vô thức nói những lời tương tự không biết bao nhiêu lần.


Mà tôi cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai.


Một người đàn ông ngoài sức vóc ra thì chẳng có gì như anh, có thể đòi lại công bằng gì cho tôi đây?


Chỉ đến khi tận mắt chứng kiến anh đá gục kẻ buông lời quấy rối tôi, tôi mới bắt đầu cố gắng không nói với anh những ấm ức mình chịu bên ngoài.


Bởi vì chúng tôi không thể gánh nổi phí bồi thường và tiền thuốc men từ những cơn giận bộc phát nhất thời.


Những gì có thể nhịn, tôi đều cam tâm cho qua.


Chỉ duy nhất một lần ấy, tôi đối mặt với quấy rối nơi công sở.


Chấp nhận rủi ro bị sa thải, tôi âm thầm thu thập bằng chứng, đăng bài tố cáo và khởi kiện.


Nhưng cuối cùng, tôi lại bị bôi nhọ ngược lại, bị dùng những tin đồn thô tục để dập tắt tiếng nói.


Lúc ấy, tôi tuyệt vọng đến mức chỉ cần anh vô tình hỏi một câu, tôi liền khóc òa, đem tất cả ấm ức kể hết cho anh nghe.


Vậy mà sau đó, chuyện lại bất ngờ chuyển biến theo hướng không ai ngờ đến.


Công ty lần đầu tiên trong lịch sử tiến hành điều tra nội bộ, cảnh sát nhanh chóng vào cuộc.


Gã quản lý đã quấy rối nữ nhân viên suốt bao năm trời bị bắt giữ, còn tôi, cũng chính thức nộp đơn từ chức.


Tôi vén chăn, xuống giường, tìm giày để đi.


Anh nắm lấy cổ tay tôi:


“Em định làm gì?”


“Đi làm chứ còn làm gì nữa.”


Tôi chống tay lên giường, ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh.


“Em đỡ nhiều rồi, giờ về nhà thu dọn chút, đi làm đừng để muộn.”


“Xin nghỉ bệnh một ngày mất tận 850 tệ đấy, đắt lắm.”


“Giang Nhiễm, đừng làm bậy…”


“Anh cũng đi làm đi.”


Tôi đẩy anh một cái, giọng điệu nghiêm túc:


“Không được xin nghỉ đâu đấy.”


Chu Cận Ngôn quay người đi hỏi ý kiến bác sĩ.


Người bác sĩ kia, tôi không biết tên, nhưng khi đi bên cạnh anh, lại mang theo dáng vẻ cung kính lạ thường.


Rất nhiều chi tiết mà trước đây tôi đã vô tình bỏ qua, giờ lại hiện lên rõ ràng trong mắt.


Chẳng hạn như bát cháo nóng hổi thơm lừng ngay trước mặt.


Như những chai rượu thủ công mà anh nói là đồng nghiệp tặng.


Hay như những món bánh ngọt tinh xảo mà  bên ngoài, tôi chưa từng thấy qua bao giờ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo