Tôi Không Thể Chỉ Mãi Ngước Nhìn Anh - 2

03


Khi quen biết Cố Tây Châu, tôi vẫn chỉ là một phóng viên nhỏ vô danh.


Đó là những ngày cận Tết.


Lúc ấy, tôi đang theo đuổi một bản tin về công nhân nông thôn đòi lương.


Vì đôi bên quá kích động, không rõ ai ra tay trước, tình hình nhanh chóng mất kiểm soát.


Tôi vừa chật vật bảo vệ thiết bị, vừa tránh những cú xô đẩy hỗn loạn và những cây gậy gỗ bất chợt vung lên.


Đồng nghiệp đi cùng thấy tình hình không ổn, lập tức gọi cảnh sát và xe cứu thương.


Và khi một chiếc xẻng sắt sắp giáng xuống đầu tôi, Cố Tây Châu kịp thời xuất hiện.


Anh lao đến kéo tôi vào lòng, còn cánh tay anh thì lĩnh trọn lực va đập từ chiếc xẻng.


Tôi hoàn hồn, ngẩng lên nhìn anh—đôi mắt phượng sắc bén, sống mũi cao thẳng.


Khoảnh khắc đó, tựa như cả đời khắc sâu.


Từ ngày ấy, tôi lấy cớ thăm ân nhân cứu mạng.


Chỉ cần rảnh rỗi, tôi lại chạy đến bệnh viện tìm anh.


Biết anh thường bận đến quên ăn, tôi kiên trì ngày ngày đưa cơm cho anh, bất kể mưa gió.


Bạn bè và đồng nghiệp của anh đều nói rằng tôi yêu anh đến mức không thể cứu vãn.


Cứ thế, chúng tôi tự nhiên ở bên nhau.


Nhưng suốt sáu năm yêu đương, anh luôn giữ khoảng cách lạnh nhạt.


Dù đã gặp gỡ bạn bè của nhau, thậm chí đôi bên gia đình đã cùng ngồi chung bàn dùng bữa.


Nhưng vẫn thiếu một bước tiến gần hơn, vẫn cứ cách nhau một khoảng cách mong manh.


Tôi nghĩ, có lẽ vì anh mắc chứng lãnh đạm cảm xúc, nên tình yêu của anh đến chậm hơn.


Có lẽ vì đã quen chứng kiến sinh tử trong bệnh viện, nên tình cảm cũng dần khô cạn.


Tôi nghĩ, không sao cả.


Người yêu chậm, thì chắc chắn sẽ yêu lâu.


Tôi sẽ dùng thời gian để chữa lành căn bệnh ấy cho anh.



04


Sau đêm hôm đó, tôi không gặp Cố Tây Châu suốt mấy ngày liền.


Dù trước đây, chuyện này không phải hiếm.


Anh là bác sĩ khoa cấp cứu, tôi là phóng viên thường xuyên đi công tác.


Bận rộn đến mức mười ngày, nửa tháng mới có thể cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm cũng là chuyện bình thường.


Nhưng lần này...


Tôi cầm điện thoại, mở WeChat Moments.


Một biểu tượng hình con thỏ vừa cập nhật bài viết mới.


"Mở mắt ra, người mình yêu nhất và ánh nắng rực rỡ nhất đều ở ngay trước mắt, thật tốt biết bao."


Ảnh đính kèm là một người đàn ông mặc tạp dề, đang thái rau trong bếp—Cố Tây Châu.


Tôi thậm chí không biết rằng anh lại biết nấu ăn.


Sáng hôm sau, ngay sau cái đêm định mệnh ấy, Hứa Tri Ý đã thêm tôi vào danh bạ. 


Cô ta gửi cho tôi một bức ảnh—Cố Tây Châu đang ngồi bên giường, canh chừng cô ấy.


[Chị à, chị đã chiếm giữ Tây Châu ca ca bao nhiêu năm nay rồi, giờ cũng đến lúc trả lại rồi.]


Tôi không bận tâm đến lời khiêu khích đó, vì tôi tin Cố Tây Châu.


Dù anh có thể không yêu tôi nhiều, nhưng anh tuyệt đối không phải loại người làm chuyện trái đạo đức.


Huống hồ tôi thực sự rất bận, không có thời gian để chơi mấy trò tranh giành vặt vãnh này.


Lần tiếp theo gặp lại Cố Tây Châu, tôi đang cầm tờ phiếu khám bệnh, tình cờ đi ngang qua văn phòng của anh.


Cánh cửa khép hờ.


Bên trong, anh ngồi xổm trước mặt Hứa Tri Ý, tay cầm bông băng và dung dịch sát trùng.


Lớp váy vàng nhạt được kéo lên một chút, để lộ vết thương trên đầu gối—nền da trắng muốt khiến vết thương càng thêm ghê rợn. 


Hốc mắt cô ấy ngân ngấn nước.


Còn Cố Tây Châu—người xưa nay luôn lạnh lùng, nghiêm túc—lại lộ rõ vẻ lo lắng, trong ánh mắt ngập tràn đau lòng.


"Đừng cố chịu đựng, đau thì nói ra."


Đôi tay quen cầm dao phẫu thuật của anh, nếu nhìn kỹ, lại khẽ run rẩy.


Vừa dứt lời, những giọt nước mắt to tròn rơi xuống mu bàn tay anh.


Giọng cô ấy nũng nịu, xen lẫn ấm ức:


"Tây Châu ca ca, anh vẫn còn giận chuyện năm đó em không từ mà biệt sao?"


"Là ba mẹ ép em đi, em chưa từng muốn rời xa anh."


Nhờ những ngày qua tìm hiểu, tôi mới biết hai nhà họ vốn đã có hôn ước từ nhỏ.


Cả hai cái tên "Tây Châu” và "Tri Ý” cũng được đặt để đi đôi với nhau.


Nhưng năm đó, khi công ty của ba mẹ Cố Tây Châu phá sản, ba mẹ Hứa Tri Ý lập tức hủy bỏ hôn ước rồi đưa cô ấy ra nước ngoài.


Anh im lặng hồi lâu, giọng khàn khàn:


"Anh chưa bao giờ trách em, chỉ trách bản thân không thể giữ em lại."


Hứa Tri Ý lao vào ôm chặt lấy anh.


"Vậy anh chia tay đi được không? Người anh yêu là em, đúng không?"


Cố Tây Châu không phản bác, cũng không đẩy cô ấy ra, chỉ lặng lẽ để mặc cô ấy ôm lấy mình.


Tôi quay người, cúi gập xuống, hai tay ôm chặt lấy lồng ngực.


Cơn đau bất chợt kéo đến, như thể ai đó đang xé toạc trái tim tôi.


Chợt nhận ra bản thân mình thật buồn cười.


Nghiêm túc, vụng về, hết lòng lấy lòng từng người bên cạnh anh.


Mà nào hay, trong mắt bọn họ, tôi chỉ là một trò cười.


Mãi đến tận lúc này, tôi mới hiểu ra.


Chứng lãnh đạm cảm xúc của Cố Tây Châu không phải vì anh đã chứng kiến quá nhiều sinh tử trong bệnh viện.


Mà là vì anh đã từng yêu đến khắc cốt ghi tâm, nhưng cuối cùng vẫn đánh mất người ấy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo