Tôi Không Thể Chỉ Mãi Ngước Nhìn Anh - Chương 3

05


“Chị dâu, chị lại bị thương rồi à?”


Đột nhiên, một đồng nghiệp của Cố Tây Châu đi ngang qua, nhìn thấy tôi liền lên tiếng chào hỏi. 


“Hả? Không…”


“Em lại làm sao thế?”


Không biết từ lúc nào, Cố Tây Châu đã buông Hứa Tri Ý ra, bước đến bên tôi, cau mày, vẻ mặt không vui.


“Không phải anh đã nói rồi sao? Không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến khoa cấp cứu tìm anh. Ở đây là để cứu người, anh không thể dành sự ưu tiên đặc biệt cho em được.” 


Tôi siết chặt tay, hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt anh. 


“Vậy còn vừa rồi, anh xem vết thương trên đầu gối cô ta là sao? Cô ta mắc bệnh nan y à?” 


“Tô Dao!” Giọng anh trầm xuống, ngắt lời tôi, ánh mắt lạnh lùng trách móc. 


“Chú ý cách dùng từ của em! Tri Ý không giống em, từ nhỏ cô ấy đã sợ đau rồi.”


Vậy ra đứa trẻ không biết khóc thì không xứng có được kẹo ngọt và sự an ủi sao?


Hứa Tri Ý đau, thì không cần nhịn.


Tôi đau, thì phải tự nhịn.


Hứa Tri Ý bị thương, thì được anh chăm sóc cẩn thận.


Còn tôi, dù bị thương đến mức phải nhập viện—hơn nữa còn là bị thương trong lúc làm việc—anh cũng chỉ lạnh lùng giao tôi cho đồng nghiệp xử lý.


Bảo tôi đừng lãng phí tài nguyên y tế, vì ở đây là để cứu người.


Bảo tôi tự lo liệu, chưa từng an ủi một câu, càng không hề tỏ ra đau lòng.


Nếu anh ta có tim, thì lúc này sẽ nhận ra viên đá đang găm sâu vào lòng bàn tay tôi, đã thấy cánh tay tôi đau đến tê dại.


Nhưng anh lại không có tim. 


Hoặc là, trong lòng anh đã sớm đóng băng từ lâu. 


Phải lạnh đến mức nào, dù có làm cách nào cũng không thể sưởi ấm được nữa? 


“Chị, chị đừng trách anh Tây Châu. Là do em không cẩn thận nên bị thương, anh ấy chỉ giúp em xem qua vết thương thôi.”


Đột nhiên, Hứa Tri Ý bước đến, kéo nhẹ tay tôi.


Tôi lạnh mặt, dứt khoát giật tay ra.


“Ba mẹ tôi không sinh thêm cho tôi một đứa em gái đâu. Hay là cô đang dùng giọng điệu của tiểu tam để gọi tôi à?”


Hứa Tri Ý loạng choạng, bất ngờ ngã xuống đất. 


Vết thương trên đầu gối bị động vào, lại rỉ ra chút máu.


“Chị… sao chị lại đẩy em? Cho dù chị không thích em, nhưng em quen biết với anh Tây Châu trước mà.”


Cô ta ngước khuôn mặt trắng bệch lên, nước mắt ướt đẫm hai má, trông vô cùng đáng thương.


“Tôi không…”


“Tô Dao! Em đừng quá đáng!” 


Không đợi tôi giải thích, Cố Tây Châu đã lao đến,  đẩy tôi ra, cúi người bế Hứa Tri Ý lên.


Đi ngang qua tôi, giọng anh lạnh lùng buông xuống:


“Anh không ngờ bây giờ em lại trở nên ác độc như vậy.”


Tôi cứng đờ tại chỗ, nửa bên người đau đến mất cảm giác.


Mãi một lúc lâu sau, cảm giác ngột ngạt như trái tim bị bóp chặt đó, mới dần dần tan đi.


“Đinh.”


Điện thoại trong túi bỗng vang lên một tiếng.


Tôi mở ra xem— một email mới. 


Là thông báo trúng tuyển vị trí phóng viên chiến trường mà tôi đã đăng ký cách đây mấy hôm. 


Hai tuần sau xuất phát.


Trở thành phóng viên chiến trường luôn là ước mơ của tôi. 


Nhưng trước đây, tôi luôn do dự. 


Không nỡ rời xa gia đình. 


Cũng không nỡ rời xa người yêu.


Nhưng tối hôm đó, trong căn phòng yên tĩnh kia, khi tôi thấy ánh mắt Cố Tây Châu dành cho Hứa Tri Ý…


Tôi đã hiểu. 


Tình êu cô đơn dũng cảm này—


Đến lúc kết thúc rồi.


06


Sau buổi sáng không mấy vui vẻ, tôi trở về nhà sớm để nghỉ ngơi.


Trời sắp tối, bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng nhập mã ở cửa.


Cửa mở ra, Cố Tây Châu đứng ở bên ngoài.


Anh bước vào, ánh mắt lướt qua hộp đồ ăn ngoài trên bàn và bàn tay đã được băng bó của tôi, hàng mày khẽ nhíu lại. 


“Anh nghe đồng nghiệp nói, tay em bị thương à?”


Đặt bát đũa xuống, tôi thản nhiên đáp:


“Ừ, không nghiêm trọng.”


Đây là lời thật lòng. 


Dù sao, so với lần bị kẻ lạ đi theo vào con hẻm vắng, dùng dao uy hiếp… thì vết thương này chẳng đáng là gì. Nếu không nhờ có người tan ca đi ngang qua kịp thời báo cảnh sát, có lẽ tôi đã chẳng còn mạng để đứng ở đây nữa. 


Làm nghề này, mỗi ngày đều sống trong việc truy  tìm sự thật, phanh phui quá nhiều góc khuất u ám vạch trần những kẻ khoác lên mình lớp vỏ từ thiện nhưng lòng tham không đáy.


Và khi càng đến gần sự thật, sẽ càng có nhiều thế lực muốn bịt chặt miệng tôi lại.


Không cho tôi cơ hội lên tiếng.


Sau lần đó, Cố Tây Châu luôn khuyên tôi đổi nghề hoặc chuyển sang làm biên tập ở tuyến sau.


Nhưng tôi không chịu. 


Vì chuyện này mà hiếm hoi lắm, anh ấy mới bùng nổ cảm xúc, tranh cãi nảy lửa với tôi.


“Sao lại ăn đồ ăn ngoài? Em…”


Anh vừa định trách móc, nhưng khi ánh mắt chạm vào cánh tay bị thương của tôi, lời nói lập tức nuốt ngược vào trong.


“Thôi vậy, anh nấu mì cho em.”


Tôi cứng người, hình ảnh Cố Tây Châu mặc tạp dề trong bài đăng của Hứa Tri Ý chợt hiện lên trong đầu. 


“Không cần đâu.” Tôi cắt ngang. “Tôi ăn no rồi.”


Anh đi đến, ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy tôi.


“Hôm nay là do anh nóng giận, anh xin lỗi.” 


Cơ thể tôi còn chưa kịp thả lỏng, thì câu nói tiếp theo của anh ta khiến toàn thân tôi như rơi vào hầm băng.


“Nhưng hôm nay em cũng không đúng. Có điều,   Tri Ý tâm địa hiền lành, không so đo với em. Thậm chí, em ấy còn khuyên anh về an ủi em cho tốt.”


“Ngày mai, em nghiêm túc đến xin lỗi em ấy đi. Cho chuyện này qua.”


Tôi ngẩng đầu nhìn anh thật kỹ. 


Giây phút này, người đàn ông trước mặt bỗng trở nên xa lạ đến đáng sợ. 


“Tây Châu, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”


Anh cau mày, có vẻ không hiểu vì sao tôi đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời.


“Là lần lấy lương hộ công nhân ở công trường?”


“Không, còn sớm hơn nữa.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo