Tôi Không Thể Chỉ Mãi Ngước Nhìn Anh - Chương 7

14


Khi ý thức dần trở lại, tôi cảm nhận được vòng tay ai đó đang ôm chặt lấy mình. 


Bom đạn đã san phẳng cả tòa nhà, vậy mà chúng tôi vẫn còn sống—chắc hẳn đã may mắn rơi vào một khoảng trống của đống đổ nát.


Ánh sáng yếu ớt len lỏi qua những kẻ nứt, giúp tôi nhìn rõ người trước mặt. 


Là Cố Tây Châu.


Thì ra lúc đó không phải tôi hoa mắt. Chỉ là tại sao anh lại xuất hiện ở đây?


“Tây Châu, anh tỉnh lại đi?” Tôi vội vã vỗ nhẹ lên mặt anh, sau đó sờ xem trên người anh có chỗ nào có vết thương không.


Đột nhiên cảm thấy một khoảng ướt đẫm trên đùi anh, một thanh thép dài ghim chặt vào đùi anh ấy.


Trong đầu bỗng chốc trống rỗng, sao lại thế này?


“Tây Châu! Anh đừng ngủ! Mau tỉnh lại đi!”


Tôi hoảng hốt lay mạnh anh ấy, sợ rằng chỉ cần chậm một chút, anh sẽ chìm vào hôn mê mãi mãi.


“Dao Dao… anh không sao, em đừng khóc.” 


Giọng anh yếu ớt vang lên giữa hơi thở đứt quãng. 


“Anh có mang thuốc trong người không? Anh là bác sĩ mà, nói cho em biết làm sao để giúp anh đi.”


Dù là sự ấm áp mà anh từng trao cho tôi khi còn nhỏ, hay chỉ đơn giản vì chúng tôi là đồng bào… tôi chưa bao giờ nghĩ, anh sẽ hy sinh trên mảnh đất này.


“Trong túi anh có băng gạc, em băng bó giúp anh là được.”


Tôi run rẩy lấy băng gạc từ túi anh, nhớ lại những gì đã học từ các y tá trong thời gian qua.Từng động tác đều cẩn thận đến mức không dám thở mạnh. 


Trong lúc chờ cứu viện, giọng của Cố Tây Châu vang lên trên đầu tôi.


“Dao Dao… Anh muốn biết, vì sao em lại cố chấp theo đuổi công việc này?”


Tôi im lặng tiếp tục băng bó cho anh, rất lâu sau mới khàn giọng đáp:


“Em thường nghĩ… nếu mà ba mất, có ai đó đứng lên nói thay ông ấy, thì tốt biết bao.”


“Tuy tin tức không phải vũ khí, nhưng nó có sức mạnh vô hạn. Em muốn trở thành người theo đuổi sự thật, thắp lên ánh sáng giữa bóng tối, để những điều khuất tất không còn bị che giấu nữa.”


“Sau khi đến đây, em lại càng muốn biến micro thành vũ khí, để truyền đi nỗi căm ghét chiến tranh và khát vọng hòa bình của mọi người.”


Cố Tây Châu khẽ thở hổn hển. Một lúc lâu sau, anh mới cất giọng, chậm rãi mà nặng nề:


“Là anh đã quá hạn hẹp rồi.”


“Vì muốn ép em chọn anh, nên cố ý tìm Hứa Tri Ý đến chọc giận em, khiến em tổn thương.”


“Trước kia anh vẫn luôn không hiểu công việc của em, luôn lo lắng em bị thương, vậy nên chỉ muốn giữ em bên cạnh. Nhưng khoảng thời gian ở đây, anh mới dần tìm lại cảm giác ngày đầu khi quyết định làm bác sĩ… Anh bắt đầu hiểu em rồi.”


“Dao Dao, nếu anh không ích kỷ nữa… Nếu chúng ta có thể có thể rời khỏi nơi này… Em có thể cho anh một cơ hội không?”


Tôi nghe lời bày tỏ thâm tình trên đầu, cảm xúc trong lòng phức tạp.


Tôi không thể nói trái lòng mình mà lừa gạt anh, cũng không thể tự thuyết phục bản thân quên đi những tổn thương.


“Em xin lỗi.”


Ánh sáng trong mắt anh bỗng chốc vụt tắt.


Anh nhìn tôi hồi lâu, giọng khẽ run:


“Em vẫn không tình nguyễn dỗ anh một chút nào.”


Tôi im lặng rất lâu.


15


Cuối cùng, chúng tôi cũng đợi được cứu viện.


Lúc này, Cố Tây Châu đã hôn mê rồi, anh nhanh chóng được đưa lên cáng cứu thương.


Trở về doanh trại, các bác sĩ dốc hết sức cứu chữa. Tin tốt là chân của Cố Tây Châu có thể giữ lại, nhưng tin xấu là ở đây không còn thuốc để điều trị nữa rồi.


Trong lúc mọi người đang rơi vào bế tắc, bên ngoài truyền đến một tin tức.


Nhờ tôi không ngừng truyền tin ra bên ngoài thế giới, để toàn bộ nhân loại chứng kiến sự tàn khốc của cuộc chiến tranh và nỗi tuyệt vọng mà những con người nơi đây phải đối mặt mỗi ngày, dư luận dậy sóng. 


Vậy nên dưới áp lực của dư luận, kẻ địch buộc phải đình chiến một tuần lễ, đồng thời cho phép người dân của các quốc gia khác rời đi.


Nghe tin, tôi vội vàng chạy về để chuẩn bị tiễn Cố Tây Châu rời khỏi đây.


Nhưng không ngờ, anh ấy lại kiên quyết đến mức bướng bỉnh:


“Em không đi, anh cũng không đi. Nếu phải chết, anh tình nguyện chết ở đây.”


Tôi bất lực nhìn anh. 


Cuối cùng, tôi chỉ có thể cùng anh lên máy bay trở  về nước.


Vừa đặt chân xuống sân bay, sự ồn ào quen thuộc cùng cảm giác an toàn khi trở lại quê hương lại khiến lòng tôi bỗng chốc hoảng hốt.


Sau khi thu xếp đưa Cố Tây Châu vào bệnh viện, tôi chuẩn bị quay người rời đi.


“Cô cứ như vậy mà đi sao?”


Tôi khựng lại. 


Người vừa lên tiếng là bạn thân từ nhỏ của Cố Tây Châu, cũng chính là người tìm cách gán ghép anh bới Hứa Tri Ý. 


“Tôi phải quay lại.”


Anh ta cắn chặt quai hàm, sắc mặt hơi khó coi.


Một lúc lâu sau, dường như đã hạ quyết tâm, anh ta nói:


“Xin lỗi. Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ rằng anh Châu và chị Tri Ý mới là một đôi. Vì vậy trước đây tôi luôn không vừa mắt cô, luôn đối đầu với cô ở khắp nơi. Nhưng… vừa nghe tin anh Châu có thể sẽ bị tàn tật suốt đời, người phụ nữ đó lập tức cắt đứt quan hệ rồi chạy trốn cùng tên đàn ông già nào đó rồi.”


Anh ta dừng lại, nhìn tôi chằm chằm. 


“Lúc trước là tôi hồ đồ không nhìn rõ. Nhưng tôi biết, anh Châu thật sự rất yêu cô.”


Tôi đứng ở cửa, ngược sáng.


“Có những tổn thương, không thể chỉ bằng một hai câu xin lỗi là có thể bỏ qua. Dù từng có tình cảm,  nhưng nếu đã cạn kiệt rồi, thì cũng chỉ còn là quá khứ.” 


Nói xong, tôi không do dự bước đi.


Phía sau, giọng anh ta khàn đặc, gần như gào thét: 


“Vậy còn mạng sống anh ấy đã liều mình cứu cô thì sao? Cô định tính thế nào đây?”


Tôi không quay đầu lại. 


“Vậy nên tôi chân thành chúc anh ấy sẽ tìm được một cô gái như ý trong tương lai.”


“Bảo anh ấy sau này đừng lạnh mặt nữa, cười với người khác nhiều lên.”


Tối hôm đó, tôi lại lên máy bay, tiếp tục hành trình đến vùng đất ngập tràn khói lửa. 


Trong phòng bệnh, Lý Bằng đẩy cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy Cố Tây Châu mở mắt.


“Anh Châu, anh với chị Tri ý tình cảm sâu đậm từ bé. Bây giờ chị ấy về nước rồi, bao giờ hai người mới hàn gắn lại?”


Cố Tây Châu ngây người nhìn trần nhà.


“Là lỗi của anh.” 


“Em vẫn muốn đi, cuối cùng, anh vẫn không thể giữ được em.”

16

 

Một tuần sau, chiến sự lại bùng nổ, hỏa lực lần này  còn dữ dội hơn trước.

 

Tấn công cả trường học lẫn bệnh viện.

 

May mắn thay, sự quan tâm của cộng đồng quốc tế ngày càng lớn. Dưới áp lực từ nhiều quốc gia, các tuyến đường viện trợ bị phong tỏa trước đây cuối cùng cũng được khai thông, vật tư cứu trợ dần dần đổ vào. 

 

Thành phố hoang tàn, chực chờ sụp đổ này… cuối cùng cũng không còn bị cô lập nữa. 

 

Mỗi ngày chờ đợi cái chết đến.

 

“Tô! Nghe nói có mấy bác sĩ không biên giới vừa  đến hỗ trợ chúng ta đó.”

 

Mary chạy đến, đôi mắt sáng lên vì vui mừng, kéo lấy tay tôi. 

 

“Thật sao? Tốt quá rồi!”

 

Tôi đặt máy ảnh xuống, mồ hôi theo thái dương chảy dài xuống má, trên mặt nở một nụ cười kích động.

 

Mary cười khẽ, hạ giọng nói:

 

“Nghe đâu có một bác sĩ bị tật ở chân. Không biết khi bom đạn rơi xuống, anh ta có chạy kịp không nữa.”

 

Tim tôi bỗng nảy lên một nhịp.

 

Cô ấy nói tiếp:

 

“À đúng rồi, hình như còn là người Trung Quốc.”

 

Tôi ngước mắt nhìn về phía xa, nhìn thấy một bóng người đi ngược ánh mặt trời chói chang tiến về phía tôi, bước đi rất chậm, một nặng một nhẹ, trên mặt tràn đầy nụ cười mà tôi chưa từng thấy.

 

Kiên định mà ung dung.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo