11
Lần nữa gặp lại Cố Tây Châu, anh khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, đeo một cặp kính gọng đen, đang cùng đồng nghiệp dỡ xuống những thùng vật tư y tế từ xe tải.
Từ xa, anh nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự bàng hoàng xen lẫn xúc động.
Anh gầy đi nhiều, cả người cũng tiều tụy hơn.
Đôi bàn tay vốn thon dài, sạch sẽ giờ lại lấm lem đầy bụi đất.
Đôi mắt anh đỏ hoe, như thể chỉ cần chớp mắt một cái, nước mắt sẽ lăn dài.
"Dao Dao, thật tốt quá… Em vẫn còn sống."
Anh lao về phía tôi, định ôm chặt lấy tôi.
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, tránh khỏi vòng tay ấy.
"Anh đến đây làm gì?"
"Anh đã luôn tìm em. Đồng nghiệp của em nói em đến đây làm phóng viên chiến trường."
Ầm——!
Một tiếng nổ đột ngột vang lên từ phía trước.
Là trường học!
Không kịp nghĩ nhiều, tôi vác máy ảnh lên, quay người chạy đi.
Cố Tây Châu dường như lần đầu tiên trải qua cảnh bom đạn tàn khốc, hoảng loạn nắm chặt lấy tay tôi, khuôn mặt tràn đầy lo sợ.
"Đừng đi! Nguy hiểm lắm!"
Tôi gạt tay anh ra, lao vào dòng người hỗn loạn.
Nơi này, mỗi ngày đều có người chết, những vụ đánh bom có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Giữa lằn ranh sinh tử, yêu hận tình thù dường như chẳng còn đáng để bận tâm.
Mọi thứ đều nhỏ bé, tầm thường.
Mãi đến nửa đêm, tôi mới lê bước chân mỏi mệt trở về khu lều trại tạm bợ của đồng nghiệp.
May mắn thay, hôm nay trường đã cho nghỉ vì chiến sự, không có học sinh nào ở đó. Mấy thầy cô bám trụ lại cũng may mắn thoát nạn, vì lúc bom nổ, họ đang trốn dưới hầm.
Khi vén tấm rèm lều lên, tôi thấy Cố Tây Châu đang ngồi bên trong, lặng lẽ chờ đợi.
Anh nhìn tôi, chạy đến, ôm chặt lấy tôi như thể chỉ cần buông tay, tôi sẽ biến mất ngay lập tức.
"Anh sợ lắm… May mà em không sao.”
“Dao Dao, về nhà với anh đi, được không?"
"Chúng ta về liền, rồi cưới ngay lập tức. Cô ta, anh đã xóa bỏ mọi liên hệ rồi. Anh chưa từng yêu cô ấy, từ trước đến nay chưa từng. Anh chỉ muốn chọc giận em, muốn em vì anh mà bỏ việc, ở nhà an toàn chờ anh về mỗi ngày."
Người đàn ông từng kiêu ngạo, từng nghĩ cả thế giới phải xoay quanh mình, giờ lại vùi mặt vào cổ tôi, giọng nói chất chứa sự van nài.
Tôi bất giác cảm nhận được hơi ấm nơi cổ dần trở nên ướt át.
Người luôn lạnh lùng, hờ hững ấy, lại đang khóc.
Thế nhưng, dù vậy, tôi vẫn giữ khuôn mặt thản nhiên, lạnh nhạt đẩy anh ra.
"Nói xong chưa? Xong rồi thì đi đi."
Anh thấy tôi không chút dao động, sắc mặt lập tức trở nên tuyệt vọng.
"Dao Dao, tại sao em không chịu cho anh một cơ hội? Rõ ràng là em đã chủ động bước vào cuộc đời anh trước, vậy tại sao… Tại sao người nói chia tay trước lại là em?"
"Anh không đồng ý!"
Tôi đã quá mệt mỏi, cả người gần như kiệt sức, hai mí mắt trĩu xuống, chẳng còn sức đâu mà tiếp tục giằng co với anh nữa.
"Cố Tây Châu, thế giới này không có nhiều hiểu lầm đến thế. Tổn thương đã gây ra, không phải chỉ cần một câu xin lỗi là có thể xóa sạch. Và không phải lời xin lỗi nào cũng xứng đáng được tha thứ."
Anh khẽ run rẩy, nhưng vẫn không từ bỏ.
"Em thực sự nỡ lòng bỏ mặc những năm tháng bên nhau của chúng ta sao?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
"Dù không có chuyện của cô ta, chúng ta cũng không thể đi xa hơn được."
"Từ đầu đến cuối, anh chưa từng hiểu em muốn gì, càng không hiểu lý do vì sao em chọn làm nghề này, cũng chẳng bao giờ quan tâm đến lý tưởng và niềm tin của em. Điều anh muốn, chỉ là nhốt em trong lồng son, giam cầm đôi cánh của em mà thôi."
"Cố Tây Châu, anh quá ích kỷ rồi."
Anh sững người, sắc mặt tái nhợt, từng bước lùi lại.
Sau cùng, anh cắn chặt răng, như đã hạ quyết tâm.
"Nếu anh không thể đưa em về… Vậy thì anh sẽ ở lại đây cùng em."
12
Cố Tây Châu cuối cùng vẫn không rời đi.
Anh ở lại, trở thành một bác sĩ không biên giới tại nơi này.
Mỗi ngày, anh tất bật giữa những bàn mổ, giúp vận chuyển thi thể, dùng kiến thức y học và số vật tư ít ỏi còn lại để giành giật sự sống từ tay tử thần.
Nhưng dù bận rộn đến thế nào, mỗi tối sau khi kết thúc công việc, anh vẫn luôn đứng trước lều của tôi, chỉ để xác nhận rằng tôi vẫn an toàn.
Cho đến một đêm nọ, anh xuất hiện trước cửa lều, áo blouse trắng loang lổ đầy máu.
Trên khuôn mặt anh là sự hoang mang và mệt mỏi chưa từng có.
"Dao Dao… Có lẽ bây giờ anh đã hiểu… vì sao em chọn đến nơi này."
Tôi bước ra, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh về đi. Nơi này không dành cho anh."
Dù bình thường Cố Tây Châu luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng trước ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, không ai có thể mãi mãi kiên cường.
Sống trong sợ hãi từng ngày, việc hoảng sợ hay lùi bước không phải là điều đáng xấu hổ.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quay người rời đi, dáng vẻ trống rỗng đến nao lòng.
13
Hôm đó, Mary cùng vài phụ nữ địa phương dẫn một nhóm trẻ nhỏ chơi đùa trong lớp học của một trường tiểu học.
Tôi đứng bên cạnh, cầm máy ảnh ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ ấy. Nhìn những nụ cười trong trẻo qua ống kính, tôi dường như cũng bị lây nhiễm chút niềm vui hiếm hoi nơi này.
Nếu không có chiến tranh, các em vẫn sẽ là những đứa trẻ được ôm ấp trong vòng tay của cha mẹ, nũng nịu đòi quà.
Chứ không phải mang ánh mắt phản chiếu nỗi sợ hãi khi còn quá nhỏ.
"Tô, có thể chụp cho em thật xinh được không?"
Một bé gái với mái tóc buộc thành nhiều bím nhỏ chạy đến, đôi mắt sáng ngời nhìn tôi cười tươi.
Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu em.
"Tại sao em lại muốn thế?"
Em nghiêng đầu, nụ cười trong veo.
"Vì em sợ… nếu lúc đó em xấu quá, mẹ và em trai sẽ không nhận ra em."
Nói đến đây, giọng em nhỏ dần, ánh mắt rơi vào khoảng không.
"Hôm ấy, em thấy Jerry… Sau khi chết, cậu ấy trông rất đáng sợ… Không ai nhận ra cả. Nhưng em biết, vì trên tay cậu ấy có một vết sẹo dài, em đã nhìn thấy nó."
Tôi cúi đầu, sống mũi cay xè. Định đưa tay ôm lấy em, nhưng—
Ầm!!!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, bên ngoài vang lên tiếng pháo kích chói tai.
"Rút lui! Mọi người mau rút lui ngay!"
Tiếng còi báo động rền vang khắp khu trường.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi đẩy cô bé vào vòng tay một cô giáo gần đó.
"Mau đưa bọn trẻ rời khỏi đây!"
"Còn cậu thì sao, Tô?" Mary hét lên từ xa.
"Tớ phải kiểm tra xem còn đứa trẻ nào bên trong không!"
Tôi lao ra khỏi lớp học, trong đầu nhớ rõ ràng rằng có hai chị em vừa đi về phía cuối hành lang.
Không biết các em đã kịp chạy chưa.
Tôi chạy như bay—một cuộc đua với tử thần.