Tôi Ôm Tro Cốt Con Mình Nhảy Xuống Biển, Anh Ấy Tuyệt Vọng - Chương 4

Nhưng tôi quên mất rằng, anh ta chưa bao giờ là thần của tôi, mà chính là địa ngục của tôi.


Tôi siết chặt cô tay anh, giọng nói run rẩy, yếu ớt:


"Đưa tôi đến bệnh viện... Cầu xin anh... Tôi không thể mất đứa bé này..."


Xe lao đi trong màn đêm. 


Không gian trong xe yên tĩnh đến đáng sợ. 


Phó Tân Trạch không nói gì, ánh mắt anh ta sắc lạnh như dao, lặng lẽ quan sát tôi qua gương chiếu hậu. 


Vài giây sau, anh ta đột ngột đạp phanh. 


Xe dừng lại giữa đường. 


Phó Tân Trạch dựa lưng vào ghế, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo:


"Nhìn cô căng thẳng như vậy, đứa trẻ là của hắn sao?"


“Hắn có biết, khi ở bên hắn, cô vẫn còn bò lên giường tôi không?"


"Chỉ cần anh đưa tôi đến bệnh viện, anh muốn tôi làm gì cũng được."


Anh cười lạnh.


"Được thôi, tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện. Nhưng cô phải bỏ đứa bé này."


Lời nói của anh ta như một gáo nước lạnh pha máu dội thẳng xuống đầu tôi.


Tôi hoảng loạn ấn nút mở cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt.


Dòng máu ấm nóng từ thân dưới tôi chảy ra, loang lổ khắp ghế xe.


Không…


Tôi hoảng loạn, nước mắt rơi như mưa, túm chặt lấy cổ tay anh, giọng nói đầy tuyệt vọng, khẩn cầu:


“Phó Tân Trạch, xin anh… hãy cứu tôi, đây chính là con của anh."

"Không có ai khác... Anh cứu nó được không? Tôi cầu xin anh, cứu con đi..."


Toàn thân tôi run lên, tuyệt vọng đến mức không thể thở nổi. 


Ánh mắt Phó Tân Trạch thoáng dao động, nhưng ngay sau đó, anh ta bật cười, giọng cười đầy chế giễu.


"Tống Dư An, cô đúng là cái gì cũng có thể nói ra được."

"Cho dù đó thực sự là con tôi, cô cũng xứng đáng sao?"


8.


Phó Tân Trạch lạnh lùng nhìn tôi chảy máu không ngừng, rất lâu sau mới mở khóa xe.

Tôi vội vã đẩy cửa ra, ôm lấy bụng, loạng choạng bước về phía trước.

Cuối cùng, vì kiệt sức, tôi ngã quỵ bên lề đường.


Khi mờ mắt lần nữa, tôi đã ở bệnh viện.


Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu thẳng xuống, mùi thuốc khử trùng nồng nặc bao trùm không gian. 


"Cô Tống, thực sự xin lỗi. Đưa đến bệnh viện quá muộn, chúng tôi không thể giữ được đứa bé."


Nhưng cơn ác mộng chưa dừng lại ở đó.

"Để bảo vệ tính mạng của cô, chúng tôi buộc phải cắt bỏ tử cung."


Lời nói ấy như một nhát dao xuyên thẳng vào tim tôi. 


"Các người nói gì?"

"Không… Tôi không tin… Sao có thể như vậy… Tôi không tin!!!"


Tôi hoảng loạn đặt tay lên bụng—trống rỗng.

Không còn gì nữa, tất cả đều biến mất!


Những giọt nước tràn ra khỏi mắt, tôi chìm vào cơn điên loạn tuyệt vọng.


"Tôi không tin! Các người đang lừa tôi!"

"Vừa nãy vẫn còn tốt mà! Sao có thể như vậy?!"

"Chỉ cần chờ thêm vài tháng nữa thôi… nó đã có thể chào đời rồi…"


"Cô Tống, chúng tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng quan trọng nhất là cô vẫn còn sống."


Còn sống ư?


Nhưng Tử Sơ… nó không còn cơ hội để sống nữa.

Cả hai đứa con của tôi… đều không còn cơ hội để sống nữa.


"Anh Phó, bệnh nhân đang rất kích động, cần có người ở bên chăm sóc."


Lúc này, tôi mới nhận ra sự hiện diện của Phó Tân Trạch trong phòng bệnh.

Người đưa tôi đến bệnh viện là anh ta.

Người dập tắt mọi hy vọng của tôi… cũng là anh ta.


"Em cứ nghỉ ngơi đi, đừng lo về chi phí điều trị."


Nhìn thấy sự quan tâm thoáng hiện trong mắt anh ta, tôi đột nhiên cảm thấy nực cười.

Tôi bật cười điên dại, cười đến mức trong cổ họng trào lên vị tanh, rồi ho sặc ra máu.


Phó Tân Trạch cau mày, bước tới đỡ tôi nằm xuống, hiếm khi dịu dàng lau đi vệt máu bên khóe môi tôi.


"Em bình tĩnh lại, trước hết phải giữ gìn sức khỏe."


Tôi nhìn chằm chằm vào những đường gân xanh nổi rõ trên cổ tay anh ta, rồi đột ngột dùng hết sức cắn mạnh xuống.


Dù tôi có nói sự thật bao nhiêu lần, anh ta vẫn có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy.

Đó là cốt nhục của anh ta, vậy mà chính tay anh ta đã giết chết nó.


Tôi giật phăng các thiết bị y tế gắn trên người, tuyệt vọng bò xuống giường.


"Em định đi đâu?"


Cổ tay Phó Tân Trạch đầy vết răng của tôi, máu rỉ ra, đỏ đến chói mắt.

Nhưng với tôi, như vậy vẫn chưa đủ—


Con tôi không còn, hy vọng sống của Tử Sơ cũng không còn.


"Phó Tân Trạch, hổ dữ còn không ăn thịt con, anh thực sự quá tàn nhẫn."

"Anh cứ thế nhìn tôi vùng vẫy trong xe, không cho tôi bất kỳ cơ hội cầu cứu nào."

"Phải rồi, tôi vốn không xứng đáng sinh con của anh. Bây giờ, nó không còn nữa."

"Con anh không còn nữa."

"Tử cung của tôi cũng không còn nữa. Anh hài lòng chưa?"


Tôi siết chặt vạt áo vest của anh ta, gào lên trong tuyệt vọng.


Phó Tân Trạch nheo mắt, giọng điệu châm chọc:


"Tống Dư An, khi nào cô mới chịu nói thật?"

"Cái người tên Tử Sơ trong bệnh viện kia mới là người cô yêu đến chết đi sống lại."

"Cô vừa một lòng một dạ với hắn, vừa lên giường với tôi, rồi lại nói đang mang thai con tôi?"

"Cô không thấy ghê tởm sao?"


Mắt anh ta đỏ hoe, từng câu từng chữ đều sắc bén, nghiền nát tôi như bùn đất.


Tôi lặng đi, thì thào như kẻ mất hồn:


"Phải, Tử Sơ là người tôi yêu nhất trên đời này."

"Nếu cậu ấy chết đi, tôi cũng không muốn sống nữa."


Sau đó, tôi lần nữa chìm vào hôn mê.


Không biết đã bao lâu trôi qua.


Cố gắng lắm mới đến được bệnh viện nơi Tử Sơ nằm, nhưng trước cửa phòng bệnh, Phó Dao đã chặn lại, phía sau còn mang theo một nhóm người.


9.


"Tử Sơ!"


Tôi vịn chặt vào tường, chật vật đứng dậy, cố gắng bước nhanh về phía trước.


Nhưng chưa kịp đến cửa phòng bệnh, Phó Dao đã giơ tay đẩy mạnh. 


Cô ta nhìn xuống bụng tôi, nơi giờ đây đã phẳng lặng, rồi nở nụ cười đầy thỏa mãn.


"Tống  An, cô cũng giỏi thật đấy. Mất một đứa rồi, nhưng vẫn còn một đứa nữa."

"Cũng may ông trời có mắt, đứa này… xem ra cũng chẳng sống được bao lâu."

"Trước khi anh tôi biết chuyện, tôi giúp anh ấy giải quyết nốt phiền phức còn lại."

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo