Phó Dao cúi xuống, giọng điệu tràn ngập ác ý:
"Thế này đi, các người chuyển viện, rời khỏi A thị, giống như bảy năm trước, mãi mãi đừng quay lại nữa."
"Dù sao cũng sắp chết rồi, tìm một nơi phong thủy tốt, đến lúc đó chôn chung với đứa bé chưa kịp chào đời của cô, cũng có bạn dưới đó."
Vẻ mặt ngạo mạn, đắc ý của cô ta khiến cơn hận trong lòng tôi bùng lên mãnh liệt.
Tôi điên cuồng bò dậy, lao tới xô ngã cô ta, siết chặt lấy cổ.
Trong đầu có một giọng nói đang gào thét—Cô ta là kẻ giết người! Tôi phải giết cô ta!
"Tống Dư An! Cô điên rồi sao?!"
Giọng của Phó Tân Trạch đột ngột vang lên, đâm thẳng vào tâm trí tôi.
Anh ta kéo mạnh tôi ra, ôm Phó Dao vào lòng.
"Cô Tống, cô Tống! Tình trạng của Tử Sơ không ổn rồi!"
Tiếng gọi đầy lo lắng của hộ lý khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi vội vàng lao vào phòng bệnh, điên cuồng ấn chuông khẩn cấp.
"Bác sĩ! Bác sĩ!"
Trên giường bệnh, Tử Sơ yếu ớt thều thào, giọng nói mơ hồ như gió thoảng:
"Mẹ… con đau quá… cứu con với…"
Tim tôi như bị bóp nghẹn.
Nhưng ngay lúc đó, Phó Dao cũng đột nhiên ôm ngực, thở dốc từng cơn.
Nhóm bác sĩ và y tá vừa chạy đến cửa phòng bệnh đã bị người của Phó Tân Trạch và Phó Dao ngăn lại.
"Cứu Phó Dao trước!!!"
Bác sĩ sốt ruột quát lên:
"Tiên sinh, xin hãy để chúng tôi vào trong!"
"Cứu Phó Dao trước! Cô ấy bị bệnh tim, chậm trễ sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"
"Nhưng bệnh nhân trong kia thực sự không chờ được nữa!"
"Năm triệu, tôi mua mạng của hắn! Cứu em gái tôi trước!"
Phó Tân Trạch điên cuồng chắn trước cửa phòng bệnh, cản đường bác sĩ và y tá.
Bất kể bác sĩ giải thích rằng sẽ có bác sĩ chuyên trách đến ngay, anh ta vẫn không chịu nhường bước.
Mãi đến khi một nhóm bác sĩ khác đến đưa Phó Dao đi, các bác sĩ và y tá mới có thể lao vào phòng bệnh cấp cứu.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Tôi đứng như hóa đá, trơ mắt nhìn Tử Sơ trút hơi thở cuối cùng.
"Cô Tống…"
Tôi lặng lẽ ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc con, giọng nói dịu dàng đến lạ:
"Tử Sơ muốn ăn bánh quế hoa, tôi phải đi mua cho con tôi."
Hộ lý nghẹn ngào:
"Cô Tống… cô đang chảy máu đấy."
Tôi cúi đầu, bàn tay dính đầy máu đỏ.
Nhưng tôi không quan tâm.
"Tôi đi mua ngay đây, thằng bé sẽ tỉnh lại thôi."
Nói rồi, tôi đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi phòng bệnh.
10.
"Tổng giám đốc Phó, chuyện ngài bảo tôi điều tra đã có kết quả rồi."
Trợ lý đứng trước phòng làm việc, giọng nói mang theo sự thận trọng:
"Sáu năm trước, cô Tống đã sinh một đứa bé. Hiện tại, đứa trẻ đang nằm trong bệnh viện này."
"Kết quả giám định huyết thống cho thấy, đó chính là con ruột của ngài."
"Ngài… có muốn đến xem không?"
Phó Tân Trạch nhìn chằm chằm vào tờ kết quả xét nghiệm trên tay, ánh mắt tối tăm cuộn trào những cảm xúc khó lường.
"Tống Tử Sơ… Tử Sơ…"
Anh ta lặp lại cái tên ấy, bất giác nắm chặt tờ giấy trong tay đến mức nhăn nhúm.
Bỗng nhiên, mọi hành động của Tống Dư An đều trở nên hợp lý.
Không có ai khác cả.
Cô ấy không hề nói dối.
Một cơn hối hận cuộn lên trong lòng Phó Tân Trạch, đồng thời xen lẫn một chút mong chờ.
Con của anh và cô ấy… Không biết là giống anh hay giống cô nhiều hơn?
Hồi lâu sau, Phó Tân Trạch run rẩy ra lệnh cho trợ lý tìm hiểu số phòng bệnh của đứa trẻ.
Nhưng khi càng tiến gần đến nơi đó, sự bất an trong lòng anh càng dâng cao.
"Tổng giám đốc Phó, chính là phòng này."
Là phòng bệnh tối qua.
Chính bệnh nhân cần cấp cứu tối qua… là Tống Tử Sơ.
Là con của anh và Tống Dư An.
Trợ lý cúi người mở cửa, định dẫn anh vào, nhưng khi nhìn thấy bên trong, người đó đột ngột khựng lại.
Bên trong chỉ có vài y tá đang dọn dẹp, không hề có bệnh nhân nào cả.
"Xin hỏi, bệnh nhân của phòng này đâu rồi?"
"Đi rồi."
Y tá không ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ đáp.
Phó Tân Trạch đứng im tại chỗ, ánh mắt cụp xuống, không đủ can đảm để hỏi tiếp.
Trợ lý thấy vậy, vội lên tiếng dò hỏi:
"Đi đâu rồi? Chuyển sang phòng khác hay là sang bệnh viện khác?"
"Các người có quan hệ gì với bệnh nhân?"
Y tá dừng tay, ngước mắt nhìn hai người, chậm rãi dừng tay;
"Đứa bé đó… không qua khỏi. Hôm qua… đã mất rồi."
Căn phòng chìm trong im lặng.
Những y tá khác đang dọn dẹp trong phòng cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
"Tử Sơ đáng thương quá, lẽ ra có thể sống thêm vài tháng nữa…"
"Biết đâu khi đó có thể tìm được phương án điều trị khác…"
Một cô y tá nhỏ giọng than thở, càng nói càng bức xúc.
"Còn cô Tống sau này phải làm sao đây? Đặt ai vào tình cảnh của cô ấy cũng không chịu nổi."
"Khó khăn lắm mới mang thai, vốn dĩ có thể cứu Tử Sơ, vậy mà lại bị sảy.”
“Kết quả mất luôn cả tử cung, còn Tử Sơ thì bị người ta trì hoãn thời gian cấp cứu."
Một y tá khác nghiến răng tức giận:
“Cái cô đại tiểu thư nhà họ Phó kia nói là lên cơn đau tim đột ngột, nhưng rõ ràng là giả vờ!”
"Lãng phí tài nguyên y tế, còn ngăn cản người khác được cứu trước."
"Mấy kẻ giàu có này, đúng là không xem mạng người ra gì!"
Phó Tân Trạch tái nhợt, cơ thể lảo đảo, bờ vai khẽ run rẩy.
Anh ta loạng choạng lùi lại, suýt ngã xuống đất.
Trợ lý vội đỡ lấy:
"Tổng giám đốc Phó, cẩn thận!"
Ở phía đối diện, một y tá khác liếc nhìn anh ta đầy khinh miệt, hừ lạnh:
"Hình như hôm qua chính hắn đứng chắn trước cửa phòng bệnh."
"Nghe nói là thái tử gia nhà họ Phó, ngang ngược lắm."
Cô y tá kia khinh miệt hừ lạnh:
"Thái tử gia? Chỉ là một kẻ có chút tiền mà thôi. Tôi khinh!"
Nhưng lúc này, Phó Tân Trạch không còn nghe thấy gì nữa.
Trong đầu anh ta chỉ còn lại tiếng gào thét tuyệt vọng của Tống Dư An.
"Phó Tân Trạch, hổ dữ còn không ăn thịt con, anh thật sự… quá tàn nhẫn!"
"Phải, tôi không xứng đáng sinh con của anh."
"Giờ thì tốt rồi, con của anh mất rồi, con của tôi cũng mất rồi."
"Tử cung của tôi cũng chẳng còn nữa."
"Anh hài lòng chưa?!"
"Vị tiểu thư này sẽ có bác sĩ đến ngay, nhưng bệnh nhân bên trong thực sự không đợi được nữa!"
"Năm triệu, tôi mua mạng hắn! Cứu em gái tôi trước!"
Là anh.
Chính anh đã cố tình kéo dài thời gian.
Chính anh đã khiến Tống Dư An không còn cơ hội giữ lại đứa bé trong bụng.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng… đến cả tử cung của cô cũng không còn nữa.
Anh hận cô, vì cô như một tai họa, khiến nhà họ Phó chẳng lúc nào được yên.
Hận cô vì vừa quyến rũ anh, khiến lòng anh rối bời… lại vừa mang thai con của kẻ khác.
Nhưng…
Tử Sơ, chính là con của anh và cô ấy.
Vậy mà hắn đã làm gì chứ?
Trong mắt Phó Tân Trạch cuộn trào nỗi bi thương tột cùng, hai tay siết chặt đến bật máu.
Tại sao không đợi làm rõ?
Tại sao không chịu cho cô một chút thời gian để thở?
Tại sao lại ngăn cản bác sĩ?
Đứa trẻ trong bụng Tống Dư An… là hắn hại chết.
Tử Sơ… cũng là hắn hại chết.
Giờ đây, cho dù có đánh đổi tất cả, hắn cũng không thể nào chuộc lại lỗi lầm.
"Tôi muốn biết cô ấy đang ở đâu! Ngay lập tức!"
Cơn đau tựa như hàng ngàn con bọ cạp độc bò khắp cơ thể, điên cuồng cắn xé anh ta.
"Tổng giám đốc Phó, tôi sẽ lập tức đi điều tra tung tích của cô Tống!"