Tôi Ôm Tro Cốt Con Mình Nhảy Xuống Biển, Anh Ấy Tuyệt Vọng - Chương 6

11


Tôi tìm người hóa trang cho người chết, sửa sang lại sắc mặt cho Tử Sơ. 


Thằng bé nằm đó, như đang ngủ vậy.


Trong con hẻm cũ nát, Phó Tân Trạch đã quỳ một ngày một đêm rồi.


Hàng xóm yêu thương Tử Sơ nhìn thấy hắn đã đoán được nội tình, không ngừng ném trứng thối và lá rau nát lên người hắn.


Thậm chí, còn có một ông chú trực tiếp ném thẳng bình rượu lên đầu hắn.


Máu từ trên trán chảy xuống, nhuộm đỏ khuôn mặt tái nhợt, Nhưng Phó thiếu gia cao cao tại thượng ngày nào vẫn không nhúc nhích, chỉ quỳ xuống, như một kẻ đang sám hối cầu xin tha thứ.


Xe sang của Phó Dao dừng ở trước hẻm, cả người đầy hàng hiệu không hề hòa hợp với sự tan hoang ở đây. 


“Anh, anh mau về với em!”


“Ba muốn em liên hôn với tên nhị thế tổ một trăm cân nhà họ Lâm, hắn là tên biến thái, gả cho hắn em sẽ chết mất.”


“Anh theo em về đi, chỉ có anh mới khiến ba đổi ý thôi.”


“Anh cứu em đi, anh.”


Đối mặt với sự lôi kéo của Phó Dao, Phó Tân Trạch vẫn quỳ bất động trên nền đá lạnh lẽo, khuôn mặt âm trầm, không hề động đậy.


“Anh! Anh đừng để bị con tiện nữ Tống Dư An kia mê hoặc!!!”


Phó Dao sốt ruột đến phát điên, lớn tiếng chửi rủa tôi. 


“Em đã sớm biết rồi đúng không?”


Người quỳ trên đất đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh như dao, tàn nhẫn túm lấy Phó Dao, khiến cô ta quỳ xuống dưới đất, không nhúc nhích được.


“Anh nói gì vậy chứ?”


“Cố ý giả bệnh! Cố ý đối đầu với Dư An, em đã sớm biết tất cả mọi chuyện.”


Phó Tân Trạch nắm lấy cổ tay Phó Dao, cứng rắn bẻ gãy.


Phó Dao đau đến mức rơi nước mắt, không nhịn được giãy giụa điên cuồng.


“Em làm những chuyện này… còn không phải vì anh, vì Phó gia sao?”


“Đưa tiểu thư về, trước khi liên hôn, đừng để nó chạy.”


Phó Tân Trạch lạnh lùng mở miệng.


“Vâng.”


“Anh! Em sẽ chết thật đó, anh không thể đối xử với em như vậy.”


Phó Dao gào khóc, điên cuồng giãy giụa 


“Mười năm trước, khi Tống Dư An vừa đến Phó gia, em sợ cô ấy sẽ tranh mất sự sủng ái của mình, cố ý phá hoại chiếc xe chuyên đưa đón cô ấy, muốn hại chết cô ấy.”


“Nhưng hôm đó, người ngồi lên chiếc xe đó lại là mẹ.”


“Bà đã chết vì tai nạn xe cộ do em sắp đặt.”


“Em ghét bà nội yêu thương Dư An, nên sau lưng âm thầm đổi thuốc của bà thành vitamin.”


“Nếu không phải tài xế năm đó bị em mua chuộc khai ra, em còn tính giấu bao lâu nữa?”


Phó Tân Trạch ngước mắt, nhìn chằm chằm Phó Dao, đôi mắt che phủ bởi sự u ám, đuôi mắt đỏ ửng.


Phó Dao run rẩy, sắc mặt trắng bệch:


“Không! Là Tống Dư An! Đều là do con sao chổi đó hại hết! Không liên quan đến em!”


“Anh, em là em ruột của anh, anh không thể trơ mắt nhìn em bị đưa đi chết được!”


Phó Dao túm chặt quần áo của Phó Tân An không chịu buông tay.


“Nếu như mẹ và bà còn sống, bọn họ đều sẽ bằng lòng cứu em, chỉ tiếc là, những người yêu thương em… đều bị em tự tay hại chết rồi.”


“Bây giờ, em cũng nên vì Phó gia mà hy sinh một chút đi.”


Bàn tay không bị thương kia, ngay lập tức cũng bị Phó Tân Trạch không hề thương tiếc mà vô tình bẻ gãy.


Tiếng kêu thảm thiết của Phó Dao vang vọng khắp con hẻm, kéo theo tiếng giằng co xa dần, cho đến khi chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo