“Em còn nhìn cả tôi rồi cơ mà.”
Chết rồi, anh ta nhớ ra rồi!
Tôi giả ngu:
“Hả? Có sao? Nhìn cái gì?”
Tống Diễn đường đường là tổng tài cao lãnh, tôi không tin anh ta nói nổi câu “em nhìn cái chym của tôi rồi”.
Quả nhiên anh ta nghẹn lại, liếc tôi một cái, hừ lạnh rồi quay đầu đi.
Tôi âm thầm cho bản thân 10 điểm cơ trí.
Nhanh chóng thay đồ, nằm lên giường ấm êm, rút truyện yêu thích ra đọc.
Đúng lúc tôi vừa lướt tới đoạn nam chính dụ nữ chính uống sữa có pha thuốc ngủ để đem nhốt vào tầng hầm—
Tống Diễn xuất hiện. Với ly sữa nóng. Như một bóng ma.
Tôi: “……Tôi không uống.”
Tống Diễn nhìn xuống, từ trên cao:
“Uống đi. Uống xong sẽ ngủ ngon hơn.”
Tôi sợ ngủ ngon quá rồi tỉnh dậy thấy mình bị xiềng!
Anh ta khẽ nhướng mày, tiến tới, đặt miệng cốc lên môi tôi.
Tổng tài bá đạo hành vi warning level max!
Tôi muốn gửi thư góp ý cho phòng nhân sự công ty anh ta gấp!
Tôi nghiến răng, sống chết không uống, ưỡn cổ lên nhìn anh bằng ánh mắt kiên định, biểu lộ tinh thần bất khuất.
Chiếc chăn màu hồng phấn ôm lấy tôi, càng tôn lên vẻ trong sáng thuần khiết.
Tống Diễn cúi đầu nhìn tôi, tóc rũ xuống lộ ra đôi mắt sâu như dải ngân hà.
Anh khẽ cười, cúi người, thì thầm bên tai:
“Em mặc đồ tôi mua, nằm trên giường tôi, còn không chịu nghe lời?”
Môi anh khẽ lướt qua vành tai tôi, hơi thở nóng ấm khiến tôi ngứa ngáy cả tai.
Tai tôi đỏ bừng như quả cà chua chín.
Tống Diễn dửng dưng đứng dậy, nhấc cốc sữa ra khỏi môi tôi.
Quay tay, cầm đúng phần có dấu môi tôi, từ tốn uống một ngụm.
Cổ anh khẽ động, tôi nuốt nước bọt theo bản năng.
… Có khi thấy người khác uống nước cũng khiến mình khát?
Tôi cố gắng chuyển hướng suy nghĩ, thì bỗng nghe thấy tiếng thì thầm tranh cãi nhỏ từ bên ngoài.
“Phu nhân, tôi muốn xin nghỉ.”
Là người giúp việc! Quả nhiên cô ấy định trốn đi nơi xa!
Tôi bật dậy như lò xo, chạy ra cửa dán tai nghe trộm.
Tống Diễn không phòng bị, bị tôi đâm đầu vào cằm một phát.
Anh ta xoa cái cằm bị tấn công, ngạc nhiên:
“Sao thế?”
Tôi hí hửng nói:
“Thanh mai của anh muốn chạy rồi, chuẩn bị vào arc đuổi vợ như thiêu thân đi nhá!”
Tống Diễn: “???”
---
6
"Nghe thấy gì rồi à?"
Tống Diễn sải bước đi tới, một tay chống lên khung cửa ngay trên đầu tôi, nghiêng đầu áp tai vào cửa nghe lén cùng tôi.
Tư thế này gần như là… ôm trọn tôi trong lòng.
Mùi thông tùng dễ chịu phả vào mũi tôi.
Lồng ngực ấm nóng sát ngay cạnh tôi, tiếng tim đập rầm rầm như trống trận dội vào tai.
Ồn muốn điếc tai.
Tôi còn chưa kịp hóng được cái tin hot nào từ ngoài kia nữa mà!
Bảo mẫu nói:
"Phu nhân, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, từ lúc nghe nói cô Cố sắp tới nhà họ Tống, tôi... tôi—"
"Tôi làm việc của ba người gộp lại đấy ạ!"
Bà ấy bắt đầu tuôn như súng liên thanh:
"Cậu chủ bắt tôi ra trung tâm thương mại test hết cả gian hàng nước hoa, mua về cả chục chai.
Hẹn bằng được nhà tạo mẫu tóc số một thành phố A, còn phải đập tiền để chen hàng.
Rồi từ mớ sơ mi giống hệt nhau của cậu chủ, phải chọn ra cái đẹp trai nhất, là ủi lại từ đầu.
Dọn dẹp phòng khách cho cô Cố từ trong ra ngoài.
Chăn gối quần áo giặt sấy hết lượt.
Sau đó nấu cả bàn đồ ăn cô Cố thích, gỡ hết xương cá.
Tưởng đến lúc cô Cố tới thì tôi được nghỉ, ai ngờ tuyết rơi, cậu chủ lôi đâu ra sợi xích chống trượt, bắt tôi gắn vô xe nhà cô Cố.
Tối đến tôi mới được nằm nghỉ một tẹo, vừa chợp mắt thì cậu chủ lại lay dậy, sợ cô Cố ngủ không ngon, bắt tôi đi hâm sữa bò.
Phu nhân à, đến lừa kéo thóc ở đội sản xuất cũng không khổ vậy đâu! Nhà này tìm người khác đi!"
Nghe xong tám cái “tội ác” của Tống Diễn, mắt tôi rơm rớm.
Đúng là ông bố quốc dân.
Bình thường anh ấy trông lúc nào cũng điềm đạm thâm sâu, ai ngờ hóa ra là bảo mẫu làm hết!
Tống Diễn im lặng vài giây, rồi mở cửa ra:
"Má Vương"
Bảo mẫu trợn mắt nhìn thẳng “thủ phạm”, nghiến răng cởi luôn đồng phục:
"Tạm biệt nhé, đồ tư bản vô tình!"
Tống Diễn: "Tăng lương gấp năm."
Bảo mẫu:
"Ơ nhưng mà nói đi cũng phải nói lại,
Người giỏi thì làm nhiều, làm nhiều thì được nhiều, chuyện nhỏ thôi, tôi chưa nghỉ nữa đâu.
Sao dạo này thấy việc hơi ít nhỉ? Hay tôi đi nấu thêm bữa khuya cho cô Cố nhé?"
Nói xong mặc lại đồng phục, lăn vào bếp làm việc như chưa từng nổi loạn.
Bác gái Tống nhìn mà cạn lời, lắc đầu đi về phòng với một cuốn sách trong tay.
Chỉ còn tôi và Tống Diễn đứng đó.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh chàng vừa bị bóc trần đến cái quần lót cũng chẳng còn.
Anh đỏ đến tận mang tai rồi.
Gò má trắng bệch nay hồng rực, mặt căng cứng, ánh mắt cứ bay tứ tung chẳng dám nhìn tôi.
Tự nhiên tôi thấy gan to bằng trời.
Kiễng chân lên, giơ tay xoa loạn mái tóc mềm của anh:
"Tóc mới làm hả?"