Tự nhiên tôi thấy gan to bằng trời.
Kiễng chân lên, giơ tay xoa loạn mái tóc mềm của anh:
"Tóc mới làm hả?"
Xé tung cổ áo ngay ngắn, tháo luôn khuy áo anh cài kỹ càng:
"Áo vừa là ủi hả?"
Dán mặt vào người anh, hít một hơi mùi thơm lạnh lạnh của thông tùng:
"Anh bạn à, thơm dữ vậy?"
---
7
Tống Diễn chạy trốn như thể bị ma đuổi.
Chỉ thế thôi à?
Hồi nãy còn đóng vai dân chơi, trêu tôi như thánh sống, ai ngờ toàn là diễn sâu!
Tình cảm cũng như lò xo vậy, mình yếu là nó bật lại mạnh, mình mạnh thì nó co rúm luôn.
Tôi nhanh chóng chiếm thế thượng phong, cảm giác giống hệt như hồi nhỏ được quyền tung hoành chọc phá anh ấy.
Từ đó, tôi có thú vui mới—mỗi ngày đều phải ghé qua chơi Tống Diễn một chút.
Mấy năm trước ba Tống Diễn mất, anh một mình gồng gánh cả gia nghiệp nhà họ Tống, tuổi còn trẻ mà trông như ông chú, mặt lúc nào cũng nghiêm túc.
Nhìn mặt là thấy kiểu người "trời sập cũng không nháy mắt".
Nhưng tôi thì sao? Tôi chỉ thích bất thình lình đâm chọt anh.
Thích nhìn ánh mắt bình thản chợt lóe lên hoảng loạn, gương mặt lạnh lùng thoáng đỏ lên, miệng lẩm bẩm:
"Đừng nghịch nữa."
Tôi mà nghe á? Đừng hòng.
Tôi càng chơi tới.
Lúc đầu chỉ dám kéo nhẹ tóc anh, sau dần chuyển qua chọt mũi, vò tai, bẹo má.
Cao trào là suýt nữa nhảy lên đầu ngồi xổm cho đủ combo.
Tống Diễn thì ngốc, không biết khóa cửa.
Mỗi ngày tôi như đại vương núi rừng xông vào lãnh địa, ăn hoa quả bánh trái, nghịch đồ cổ, sờ soạng chủ nhà, bày bừa xong rồi phá lên cười rồi bỏ đi.
Hôm đó, tôi nghĩ ra trò mới, hí hửng tìm anh thử ngay.
Tôi chìa tay ra trước mặt anh.
Tống Diễn ngước lên từ màn hình máy tính, nhíu mày khó hiểu, rút từ túi ra cái thẻ đen:
"Mật khẩu là sinh nhật em."
Tôi ném thẳng qua bên.
Nhà họ Cố cũng có tiền, ai thèm xài tiền anh?
Tống Diễn hơi ngập ngừng, lại đưa điện thoại cho tôi:
"Thêm dấu vân tay đi? Em muốn xem lúc nào cũng được."
Tôi thêm xong vân tay, lại vứt sang bên, vẫn chăm chú nhìn anh.
Tống Diễn hoàn toàn rối:
"Em muốn gì?"
"Muốn anh."
Tôi áp lòng bàn tay lên cằm anh, năm ngón tay bóp lại vò cái mặt đẹp trai không thương tiếc.
Tống Diễn đỏ bừng như trái cà chua, vội vã đứng dậy lao ra khỏi phòng.
Tôi cười lăn cười bò.
Rồi quay sang... chạm ánh mắt với trợ lý mặt như mất sổ gạo trên màn hình máy tính.
Lần này tới lượt tôi đỏ mặt.
Qua mấy ngày vui vẻ rong chơi, tuyết cũng tan, Tống Diễn quay lại công ty.
Tôi mất đồ chơi, thấy lòng trống vắng quá trời.
Bác gái Tống nhiệt tình giữ tôi lại chơi thêm vài hôm để hai đứa gần gũi nhau, mẹ tôi đành lủi thủi về nhà trước.
Lúc đi, mẹ tôi muốn nói gì đó, nhưng thấy bác Tống nên lại thôi.
Vừa về tới nơi, bà đã nhắn tin ngay:
【Con ngày nào cũng bắt nạt thằng bé Tống làm gì? Làm nó đỏ mặt tím cổ cả ngày】
【Không thích thì nói, để mẹ tìm người khác cho】
Tôi trả lời:
【Nhà mình chỉ cho phép hôn nhân sắp đặt thôi hả mẹ?】
Bà gửi nguyên emoji trợn trắng mắt:
【Với cái mặt con, bước ra đường là bao người đổ ngay lập tức.】
【Nhưng con cứ ôm cái điện thoại suốt ngày, không ra khỏi cửa thì yêu ai? Shipper hả?】
【Shipper cũng do bảo mẫu nhận hàng rồi】
【Biết vậy mẹ đã không cấm con yêu sớm hồi cấp 3, lo chuyện bao đồng làm gì không biết】
Ơ, có vụ đó hả? Sao con không nhớ gì vậy?
【Hay mẹ đi tìm lại mấy người hồi đó cho con nhé? Không biết giờ con còn thích không. Giờ thích kiểu nào?】
【Đẹp trai.】
【Có mỗi yêu cầu đó à?】
【Đó là hai yêu cầu.】
【???】
8
Tui không biết anh chàng họ Tống kia có đạt chuẩn không. Hồi bé thì có nhìn thấy rồi đấy, nhưng thời điểm nhìn thấy… nó hơi sai sai. Thiệt là tiếc, đúng người sai thời điểm.
Suy nghĩ mất đúng 0.3 giây, tui quyết định nửa đêm đột kích — kiểm tra hàng tận nơi.
Dạo này Tống Diễn bận chết lên chết xuống, toàn về nhà lúc gà gáy lần hai, nằm xuống là ngủ như chết.
Tui canh thời gian, len lén ra khỏi phòng, chân mèo không tiếng động hướng thẳng phòng ngủ của anh ấy.