Trêu Chọc Mỗi Anh - 9

“Anh là người... sẽ buồn đấy.”
 
Tôi cảm nhận giọng anh nghèn nghẹn, ôm lại anh.
 
“Anh đừng khóc mà, em không rời xa anh đâu. Khóa thì khóa, anh vui là được.”
 
Dù sao đồ ăn ngon, đồ uống đủ, mà tôi lại là con nghiện ở nhà.
 
Anh cúi xuống nhìn tôi.
 
“Anh sẽ không.
 
“Anh không muốn em rời xa anh.
“Nhưng em phải là người tự do.”
 
 
 
13
 
Tống Diễn lại vác bệnh đi làm.
 
Thật là quá siêng năng rồi!
 
Còn tôi thì khỏe mạnh lành lặn, nằm bẹp ở nhà, ăn thì ăn, uống thì uống, đọc tiểu thuyết miệt mài như trâu cày đồng.
 
Trần Tú Ngọc thỉnh thoảng rủ tôi đi ăn. Tôi cũng muốn lịch sự nói rõ sự thật với anh ấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì sự thật lại không được lịch sự cho lắm.
 
Thế là tôi đành uyển chuyển nói: “Hồi trước là hiểu lầm thôi, giờ tôi chỉ thích anh Tống Diễn.”
 
Anh Trần nghe xong cũng không đeo bám nữa, chỉ thỉnh thoảng kể chuyện đi du học, nấu ăn, làm dự án các kiểu.
 
Tôi nhìn mấy cái dự án hoành tráng anh làm mà bất chợt nhớ tới giấc mơ khởi nghiệp. Thế là tôi làm một cuộc khảo sát thị trường nho nhỏ.
 
Sau hai ngày nghiên cứu, tôi quyết định nhắn cho Tống Diễn:
 
“Em muốn làm AI.”
 
Anh ấy “đang nhập tin nhắn...” suốt mười phút, cuối cùng chẳng thấy trả lời gì.
 
Miệng đàn ông đúng là toàn lời đường mật!
 
Thì ra trước giờ toàn nói cho vui, chứ chẳng hề định để tôi khởi nghiệp thật!
 
Tôi nổi đóa:
 
“Anh không đồng ý thì em tìm người khác!”
 
Ba tôi cũng có tiền nhé! Ban đầu chỉ muốn chơi chơi thôi, giờ thì tôi nhất định phải làm cho ra trò, tức chết anh!
 
Mười phút sau, Tống Diễn đẩy cửa phòng tôi, thở dốc, mặt mày tối sầm:
 
“Em muốn tìm ai làm với em?”
 
Tôi đang trong cơn giận, không muốn để ý đến anh, quay ra gửi tin nhắn thoại cho bạn:
 
“Cho mình mượn tài liệu nhập môn đại cương máy tính của cậu với.”
 
Anh Tóng Diễn mặt cắt không còn giọt máu, trên gương mặt luôn bình tĩnh kia lần đầu xuất hiện biểu cảm tức giận:
 
“Em xem của anh rồi, còn muốn xem của người khác?”
 
Giọng anh run run, nghiến răng nghiến lợi:
 
“Em xài anh chán rồi, định kiếm người mới à?”
 
Tôi nghe mà mơ hồ như lọt vào một vở hài kịch.
 
Chợt nhận ra mình lại lỡ mồm nữa rồi, mặt tôi chuyển từ xanh sang đỏ như đèn giao thông.
 
Còn chưa kịp giải thích, Tống Diễn đã mặt lạnh như băng, tay gân xanh nổi lên, bắt đầu tháo thắt lưng:
 
“Em muốn xem? Vậy thì xem của anh đi!”
 
Tôi toát mồ hôi hột.
 
Trời ơi, cái miệng này, sao không biết ngậm lại hả trời!
 
Ngày thường thì ăn uống cung phụng, giờ thì giả câm?
 
Tôi vội túm lấy tay anh:
 
“Tống Diễn, anh hiểu lầm rồi! Em nói là công nghệ AI! Sao anh lại nghĩ em đen tối thế chứ!
 
“Em chỉ muốn mượn tài liệu ‘Cơ sở máy tính đại cương’ thôi mà! Sao anh cứ nghe mỗi mấy từ mình không thích nghe vậy?”
 
Anh ngẩn ra, sắc mặt dịu lại, nhẹ nhàng thở dài:
 
“Em đúng là biết hành hạ người ta, Niệm Niệm.”
 
Anh cúi đầu nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống... quần tây.
 
“Đã tới rồi...”
 
Ủa, cái chữ "Bur" là dùng trong tình huống này thật hả???
 
“Anh còn mua chút đồ trên đường.”
 
“Đã đến còn mua đồ gì nữa…”
 
Tôi liếc thấy cái túi anh cầm, lập tức đổi giọng:
 
“Ờ, mua là đúng!”
 
Tống Diễn cúi đầu, vòng tay ôm tôi vào lòng:
 
“Được không, Niệm Niệm? Anh chịu hết nổi rồi.”
 
Tôi cảm nhận được hơi thở gấp gáp, cơ thể nóng hừng hực và đôi mắt đỏ hoe của anh, do dự nói:
 
“Nếu mà lỡ có thai… thì con phải mang họ em nha.”
 
“Nghe em hết.”
 
Anh cúi đầu hôn tôi.
 
 
---
 
14
 
Đẹp trai.
 
Đẹp chuẩn chỉnh.
 
Tôi quyết định đính hôn với anh.
 
Ban đầu nghĩ đính hôn là hình thức, không ngờ anh bao nguyên cái công viên, thuê người tạc băng làm cả bộ sưu tập tượng tôi.
 
“Đây là khi chơi gia đình, em nhổ hết hoa nhà cô Cố để nấu cơm cho anh.
 
“Đây là em quấn chăn làm hoàng đế, bắt anh làm thái giám, tuyên bố anh mãi mãi trung thành với em.
 
“Đây là em cầm cành cây làm Lữ Bố, bắt anh làm Xích Thố, cưỡi anh chạy vòng vòng...
 
“Đây là em làm bác sĩ, anh làm bệnh nhân, em… chăm sóc anh rất tận tình.”
 
Tôi nhìn mấy bức tượng dễ thương mà nhớ lại cảnh tượng ngày xưa, mặt bắt đầu đỏ như cà chua chín.
 
Tống Diễn nắm tay tôi, tiếp tục:
 
“Đây là em hồi tiểu học thả diều, trung học làm hoạt náo viên, cấp ba chơi cầu lông, đại học tham gia thi đấu…”
 
“Ủa? Hóa ra anh theo dõi em suốt hả?”
 
“Ừ. Giờ thì có thể đường hoàng rồi.”
 
Tống Diễn quỳ một gối, lấy nhẫn ra đeo cho tôi:

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo