Ước Nguyện Của Con Trai - Chương 6

9


Tiền Đống Lương rất sĩ diện.  


Bị hàng xóm nói mấy câu là không dám làm loạn nữa.  


Đến ngày kết thúc thời hạn chờ ly hôn, Tiền Cẩm Phong vốn không định đi.  


Cuối cùng lại bị con trai kéo đi cho bằng được.  


Nó vẫn câu nói đó: Không có tôi, họ sẽ sống tốt hơn.  


Khi cầm được giấy ly hôn, khối u trong lòng tôi như được tan biến.  


Thấy tôi cười tươi như hoa, cha con bọn họ đen mặt.  


Tiền Cẩm Phong tức đến dậm chân: “Tôi đi tìm tình mới ngay hôm nay!”  


Tôi cười nhạt: “Ai quan tâm, tùy anh.”  


Mọi người xung quanh phá lên cười.  


Anh ta xấu hổ bỏ đi.  


Không lâu sau, tôi nhận được tin nhắn của anh ta:  

[Rời khỏi tôi, cô chuẩn bị sống khổ đi nhé! Ở cái tuổi này rồi, để tôi xem ai thèm lấy cô!]  


Tôi lập tức chặn số anh ta, rồi đi đón Chúc Ninh tan học.  


Dạo này thành tích con bé càng ngày càng tốt, đúng giai đoạn quan trọng, ngày nào cũng không thể lơ là.  


Ba con bé sợ tôi phân tâm dạy học nên bao luôn ba bữa cơm, từng bữa đều nấu cho tôi.  


Chúc Ninh cũng rất cầu tiến, dù là cuối tuần cũng không lười biếng, sáng sớm đã theo tôi ra công viên gần khu để học từ vựng.  


Trên đường về, tình cờ gặp mẹ chồng cũ đang xách túi đồ ăn.  


Bà bước vội, tóc tai rối bù, chắc đi muộn nên đang hối hả về nấu cơm.  


Trước khi con trai bà kết hôn, nhà thuê người làm; kết hôn rồi thì tôi làm tất.  


Nên bà ta cả đời chẳng đụng đến việc nhà.  


Mới vài tháng mà bà ta đã tiều tụy hẳn, nhìn già hơn cả chục tuổi.  


Vừa thấy tôi, bà ta hừ lạnh vài tiếng, lẩm bẩm mắng:  


“Đồ nhà quê vẫn là đồ nhà quê, lo dạy con người ta mà không thèm ngó con ruột, sau này ch^t đói bên đường cũng đáng đời!”  


Chúc Ninh định mở miệng phản bác.  


Tôi nắm tay con bé, lắc đầu, rồi dùng tiếng Anh nói: “Tranh cãi với người thế này chỉ tốn thời gian thôi.”  


Chúc Ninh cũng đáp lại bằng tiếng Anh trôi chảy: “Thật ra họ rất mong cô quay về, chỉ là không chịu hạ mình thôi.”  


Bà ta nghe không hiểu tiếng Anh, liền nổi nóng: “Mấy người nói cái gì lầm bầm lầu bầu đấy? Đừng có khoe mẽ! Cháu tôi cũng biết tiếng Anh đấy! Gần đây nó học hành chăm lắm, ngày nào cũng học tới ba giờ sáng!”


Còn con bé này mà đòi đứng đầu lớp? Mơ đi nhé!”  


Bà ta giận dữ chạy về.  


Đi ngang qua nhà bà, tôi nghe tiếng Đống Lương la lên: “Cái gì? Mẹ nghe thấy con bé Chúc Ninh nói tiếng Anh à? Không thể nào! Nó trước đây tiếng Anh tệ nhất lớp mà!”  


Tôi cười khẩy.  


Xem ra nó đã quên mất rồi.  


Trước đây tiếng Anh của nó cũng chẳng ra gì.  


Mà tôi thì, riêng tiếng Anh lại là giỏi nhất.  


Tôi mất ba tháng giúp nó củng cố nền tảng, rồi thêm nửa năm để nó dám tự tin mở miệng nói.  


Về mảng này, Chúc Ninh còn giỏi hơn nó nhiều.  


Không biết từ bao giờ, khu dân cư bắt đầu râm ran bàn tán hai đứa trẻ đang âm thầm ganh đua.  


Đề tài lúc trà dư tửu hậu của mọi người là đoán xem ai thi tốt hơn.  


Nghe đâu, hiện tại nhiều người nghiêng về phía Tiền Đống Lương.  


Dù sao thì trước kia cậu ta có thành tích cũ làm chỗ dựa, chắc cũng không tệ đến mức rớt hạng.  


Còn Chúc Ninh thì gần đây tiến bộ nhanh, nhưng thời gian lại ngắn, khó mà bắt kịp.  


Tôi dặn con bé đừng để ý những lời đàm tiếu, cứ đi theo nhịp độ của mình.  


Ngày tháng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày thứ hai trước kỳ thi.  


Chúc Ninh lo lắng đến mức mất ngủ.  


Tôi bảo nó bật loa ngoài để tôi kể chuyện.  


Tôi kể về tuổi thơ ở quê nhà:  

“Hồi đó quê dì nghèo lắm, giáo dục cũng lạc hậu.  

Thầy cô không ai nói chuẩn tiếng phổ thông, bọn dì cũng nói theo sai luôn.  

Nhưng tụi dì rất vui.  

Tan học, tụi dì lại ra đồng bắt ếch, chơi nhảy dây.  

Đến giờ thì về nhà ăn cơm, mẹ dì thích nấu đậu đũa nhất, nói ăn vào sẽ thông minh hơn…”  


Không biết kể bao lâu, tôi nghe tiếng nó thở đều đều mà ngủ mất.  


Tôi cúp máy, chuẩn bị nghỉ ngơi.  


Thì đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp gáp.  


Tiền Cẩm Phong gào to: “Y Lan! Cô mau đi xem đi, Đống Lương đau bụng dữ lắm, không chịu đi bệnh viện!”


10


Tiền Đống Lương bị hội chứng ruột kích thích.  


Trong trạng thái căng thẳng, nó dễ bị đau bụng, tiêu chảy và cảm thấy khó chịu.  


Trước kỳ thi trung học cơ sở, chuyện này cũng từng xảy ra.  


Tôi đã xoa bụng cho nó cả đêm, kể chuyện cho nó nghe, mới giúp nó dần bình tĩnh lại.  


Sau đó, tôi rút ra được bài học, mỗi lần nó có kỳ thi quan trọng, tôi đều chuẩn bị chu đáo để phân tán sự chú ý của nó trước kỳ thi, khiến nó quên đi căng thẳng và dễ ngủ hơn.  


Để làm nó phân tâm, tôi thậm chí còn hóa trang xấu xí để chọc nó cười.  


Khi đó, mấy dì hàng xóm còn bảo tôi chiều con quá.  


Tôi nói không sao, tôi tốt với con thì con cũng sẽ tốt với tôi.  

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo