1
"Thật ngưỡng mộ cô Ôn, được cậu Hà cưng chiều bảo vệ như vậy. Trong cái vòng này, có biết bao tiểu thư danh giá mà cậu không chọn, lại chỉ muốn một cô gái nuôi trong nhà họ Ôn.
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, mang theo sự ghen tị xen lẫn chút nũng nịu.
"Hahaha… Cô Ôn sao có thể so với các cô được. Thôi thì chúc mừng cậu Hà trước vậy, chắc Hà lão gia sắp thuận theo rồi nhỉ?"
Trong căn phòng rượu, một nhóm nam thanh nữ tú đã uống đến say mèm, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Người đàn ông ngồi giữa trung tâm có dáng vẻ tuấn tú xuất chúng, lười biếng tựa vào sofa, đôi mắt phượng dài hơi nhíu lại.
Hắn hờ hững lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khẩy:
"Chúc mừng cái gì mà chúc mừng? Cưới một kẻ bệnh tật lúc nào cũng có thể chết, tôi còn trẻ thế này đã phải góa vợ sao?"
Hắn cười nhạt, ngón tay chậm rãi xoay nhẹ thành ly trong tay.
"Chẳng qua là do ông nội cổ hủ, không ưa gia thế nhà Vũ Từ, nên mới phải lấy Ôn Niệm Niệm ra làm tấm bình phong trước. Có một kẻ còn tệ hơn để so sánh, thì đương nhiên Vũ Từ sẽ trở nên hoàn hảo hơn ở mọi mặt."
Tôi đứng chết trân trước cửa, cả người cứng đờ, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Tờ giấy thông báo bệnh nguy kịch trong tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng soạt khô khốc.
Máu trong người như chảy ngược, lạnh đến thấu xương, đầu óc choáng váng, cơ thể lảo đảo như sắp ngã quỵ.
Bên trong lại truyền ra giọng điệu bông đùa của người đàn ông, từng câu từng chữ như lưỡi dao cắt vào tim tôi:
"Tôi cảnh cáo các người, chuyện này không ai được truyền ra ngoài. Nếu để con bệnh đó nghe được rồi nghĩ quẩn, lỡ có chuyện gì thì tôi lấy đâu ra một tấm bình phong khác?"
"Hahaha… Đã nói rồi, cậu Hà sao có thể để mắt đến một kẻ bệnh tật chứ? Chỉ cần hụt một hơi thở là mất mạng, thì ra là vậy."
"Yên tâm đi cậu Hà, bọn tôi miệng kín như bưng, tuyệt đối không để lộ nửa lời."
Cố nén tiếng nấc nghẹn ngào, tôi cúi xuống nhặt lại tờ giấy bệnh nguy kịch, đưa tay bịt chặt miệng rồi quay người chạy đi.
Ngực như bị dao cứa từng nhát, vừa đau đớn vừa tê dại, đến mức gần như không thở nổi.
2
Trở về phòng ngủ của mình, tôi đóng cửa lại, vô lực tựa lưng vào tường. Cả người co rúm, cuộn tròn trong góc, vùi mặt vào đầu gối.
Mặc cho nước mắt thấm đẫm y phục, tôi siết chặt tờ thông báo bệnh nguy kịch trong tay đến mức nhăn nhúm.
Đó là kết quả xét nghiệm tôi vừa lấy từ bệnh viện.
Tôi sinh non khi mới hơn sáu tháng, mắc bệnh tim bẩm sinh, hen suyễn… Hơn hai mươi năm qua, phần lớn thời gian của tôi đều gắn liền trong bệnh viện.
Ba năm nay ở bên cạnh Hà Ngôn Từ, tôi được anh chăm sóc cẩn thận, chẳng phải chịu mưa chịu gió, nhưng dù có cẩn thận đến đâu, căn bệnh vẫn chẳng thể thay đổi.
Bác sĩ nói, tôi có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, tính mạng luôn trong tình trạng nguy hiểm.
Từ khi hiểu chuyện, tôi đã sớm chấp nhận cái chết, luôn mang tâm thế sống được ngày nào hay ngày đó. Vì thế, khi nhận được tờ thông báo này, tôi không hề sợ hãi.
Điều duy nhất khiến tôi lo lắng là—nếu tôi chết đi, Hà Ngôn Từ sẽ ra sao?
Anh yêu tôi đến vậy, vì sức khỏe của tôi mà lo lắng từng chút một.
Nếu biết chuyện này, anh sẽ đau lòng đến mức nào đây?
Nhưng giờ xem ra, tôi đã quá đa tình rồi. Không cần phải lo lắng nữa.
Trong đầu vẫn còn vang vọng những lời Hà Ngôn Từ vừa nói, tôi siết chặt vạt áo trước ngực, cơn đau càng lúc càng dữ dội.
Sắc mặt tôi dần trở nên tái nhợt.
“Niệm Niệm, em về từ lúc nào vậy? Không phải nói tối nay không về sao?”
Cánh cửa bị đẩy ra, theo sau là mùi rượu nồng mặt. Người đàn ông đứng sững lại khi nhìn thấy tôi.
Trong đáy mắt anh ta vụt qua một tia chột dạ hoảng loạn.
Nhưng ngay sau đó, khi thấy sắc mặt tái nhợt của tôi, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, vội vàng bước tới ôm tôi đặt lên giường, lo lắng nói:
“Có phải lại đau tim rồi không? Niệm Niệm đừng sợ, uống thuốc trước đã.”