3
Lại một phen giày vò, mãi đến hơn bốn giờ sáng.
Hà Ngôn Từ vẫn luôn bận rộn chăm sóc tôi, đút thuốc, rồi lại đút cháo. Đến khi thấy sắc mặt tôi cuối cùng cũng có chút huyết sắc, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta ngồi bên mép giường, nắm lấy tay tôi. Dư vị của cơn say cộng với việc thức đêm khiến đôi mắt anh ta hiện đầy tơ máu.
Anh ta xoa nhẹ ấn đường, giọng nói có phần nghiêm khắc:
"Em về từ lúc nào? Sao không gọi điện báo anh để anh đi đón? Nhỡ xảy ra chuyện gì trên đường thì sao?"
Dừng một chút, giọng anh ta như thể thăm dò:
"Anh có mời bạn bè đến chơi, mọi người đều uống say cả rồi, có làm ồn đến em không...?"
Bàn tay đặt bên cạnh của anh ta hơi siết chặt, đường viền hàm căng cứng—một động tác nhỏ thể hiện sự căng thẳng.
Tôi trong lòng hiểu rõ.
Anh ta đang sợ tôi đã nghe được những lời "chân thật" của anh ta vừa rồi.
Tôi cụp mắt, chẳng buồn nhìn anh ta, càng không muốn để anh ta thấy nỗi bi thương và giễu cợt trong đáy mắt mình. Giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
"Em về từ chiều, buồn ngủ quá nên ngủ quên mất. Vừa rồi cũng chỉ là không thoải mái, định lấy thuốc thì bất cẩn ngã thôi."
Tờ thông báo bệnh nguy kịch vẫn còn trong tay áo tôi. Tôi âm thầm đẩy nó vào sâu hơn, ngẩng đầu, cố ý để lộ vẻ mặt ngây thơ:
"Em ngủ say lắm, chẳng nghe thấy gì cả."
"Ừ."
Hà Ngôn Từ gần như không nhận ra mà nhẹ nhàng thở phào, bàn tay đang siết chặt cũng dần thả lỏng.
Trên gương mặt tuấn tú của anh ta hiện lên một nụ cười, đưa tay xoa nhẹ má tôi:
"Xin lỗi, hôm nay em về nhà họ Ôn, anh tưởng em không về nên mới mời bạn bè đến chơi."
Anh ta cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán tôi, rồi đứng dậy:
"Nếu biết em về, anh nhất định sẽ không để bọn họ làm ồn đến vậy. Anh đi tắm trước, người toàn mùi rượu, chắc chắn đã làm em khó chịu rồi."
"Một lát nữa anh quay lại ngủ với em."
Nhìn theo bóng lưng anh ta bước vào phòng tắm, tôi sững sờ.
Ba năm qua, Hà Ngôn Từ luôn chăm sóc tôi cẩn thận như vậy, từ bữa ăn, giấc ngủ đến tình trạng sức khỏe của tôi, anh ta đều quan tâm từng chút một.
Ba năm cưng chiều, nâng niu, chưa từng có lấy một lần nổi giận với tôi.
Để bảo vệ Ôn Vũ Từ, anh ta quả thật đã diễn quá trọn vai rồi.
Phải đóng kịch với một kẻ bệnh tật như tôi, phải chăm sóc tôi từng li từng tí, hóa ra là vì sợ tôi chết đi, sẽ không còn ai để làm tấm bình phong cho Ôn Vũ Từ nữa.
4
Nhà họ Ôn chỉ là một gia đình nhỏ bé, Ôn Vũ Từ là tiểu thư duy nhất của họ, còn tôi chỉ là con gái nuôi.
Tôi biết nhà họ Ôn có ơn với mình. Dù sức khỏe tôi không tốt, họ vẫn không bỏ rơi tôi suốt những năm qua, luôn cho tôi điều kiện y tế tốt nhất.
Tôi luôn ghi nhớ ân tình này, chưa bao giờ dám tranh giành bất cứ thứ gì với Ôn Vũ Từ.
Hà Ngôn Từ có lẽ là chút tham lam duy nhất của tôi suốt hơn hai mươi năm qua.
Nhưng hóa ra, sự dịu dàng ấy cũng không thuộc về tôi.
Hóa ra, tôi đã cướp mất thứ vốn dĩ thuộc về Ôn Vũ Từ.
…
Buổi tối, trước khi ngủ, người đàn ông khẽ ôm tôi vào lòng, giọng nói dịu dàng.
"Niệm Niệm… dạo này sức khỏe em ngày càng kém, ngày mai anh đón Vũ Từ qua ở cùng em một thời gian nhé? Như vậy anh cũng yên tâm hơn."
Cơ thể tôi đột ngột cứng đờ, nhưng rất nhanh đã thả lỏng lại.
Nằm nghiêng, đưa lưng về phía anh ta, nhẹ giọng đáp:
"Được thôi, em cũng nhớ em gái rồi, cứ để cô ấy ở lại đây lâu một chút đi."
Người đàn ông bên cạnh không nhận ra sự khác lạ trong giọng điệu của tôi, một tay ôm lấy tôi, giọng điệu mang theo chút vui vẻ:
"Vũ Từ thích nhất là bánh ngọt của tiệm trên phố trung tâm. Sáng mai anh sẽ đi mua. Hai chị em em, rảnh rỗi thì cứ gọi nhau về nhà chơi."
Tôi mơ hồ đáp lại, sau đó nhắm mắt, giả vờ như đã ngủ.
5
Chưa đến năm giờ sáng hôm sau, Hà Ngôn Từ đã lái xe đi mua bánh ngọt, một chuyến đi mất gần ba tiếng đồng hồ, chỉ thể mua đúng loại bánh mà Ôn Vũ Từ thích.
"Thật đáng tiếc là chị sức khỏe không tốt, không thể ăn những món ngọt này.”
Cô ta kẹp một miếng bánh giữa những ngón tay thon thả, lắc lắc trước mặt tôi, chu môi tỏ vẻ ngây thơ:
Đây là do anh Ngôn Từ dậy sớm đi mua, còn phải xếp hàng cả tiếng đồng hồ đấy. Uổng phí tấm lòng của anh ấy quá."
Ôn Vũ Từ mặc một chiếc áo khoác trắng, mái tóc đen mềm mại buông xõa sau lưng, gương mặt thanh tú ửng lên sắc hồng khỏe mạnh.
Những lúc không có ai, cô ta chưa từng gọi tôi là chị, cũng chẳng xem tôi là chị. Đối với một đứa con nuôi thừa thãi như tôi, cô ta luôn khinh thường.
Lần nào cũng là những lời khiêu khích, những câu cay nghiệt.
Hà Ngôn Từ bên cạnh dường như chẳng hề nhận ra sự khác thường, chỉ dịu dàng nhìn cô ta, giọng điệu tràn đầy cưng chiều:
"Vũ Từ, em cứ ăn đi, anh mua là để cho em. Em là khách, cô ấy sức khỏe không tốt, mấy món con gái hay thích ăn này cũng chẳng ăn được."
Tôi đột ngột bước lên, mở hộp bánh ra trước ánh mắt kinh ngạc của cả hai, rồi cắn một miếng.
Bánh mềm mại dẻo mịn, hương vị sữa tươi ngọt ngào, quả nhiên thơm ngon như mùi hương của nó.
Trước đây, vì muốn giữ gìn sức khỏe để có thể ở bên Hà Ngôn Từ lâu hơn, tôi luôn dè dặt, cẩn thận từng chút một, chẳng dám tùy tiện ăn uống.
Nhưng bây giờ, người mà tôi quan tâm đã không còn nữa.
Tôi cũng có thể chết bất cứ lúc nào.
Vậy thì tại sao tôi còn phải ủy khuất chính mình?
Trước khi chết, tôi muốn thử hết những món chưa từng được ăn, làm tất cả những điều chưa từng dám làm.
Coi như không uổng một kiếp người.