18
Hà Ngôn từ lái xe suốt chặng đường dài, liên tục gọi điện cho tôi.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại…”
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi vừa gọi…”
“...”
Dù anh gọi bao nhiêu lần, kết quả vẫn vậy—không thể liên lạc.
Sắc mặt anh dần trở nên căng thẳng, hai tay siết chặt vô lăng, vội vã tăng tốc lao về phía biệt thự bên biển.
Trên đường đi, cho dù là ba mẹ Hà, hay là em gái Hà đều không ngừng gọi điện thoại đến, cả mấy chục cuộc gọi, anh đều không bắt máy.
Chiếc xe đi liền năm tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được biệt thự bên biển.
Nhưng khi bước vào biệt thự—bên trong lại trống không.
Cảm giác bất an siết chặt trái tim anh.
“Người ở đây đâu!”
Hà Ngôn từ gấp gáp, hỏi thăm người giúp việc theo giờ.
Người làm bị sắc mặt của anh dọa cho một trận:
“Là ai vậy… trừ thiếu gia đến ra, cả năm nay chưa từng có ai ghé qua biệt thự cả.”
“Ôn Niệm Niệm… cô ấy đáng ra là đến đây sống, cô ấy không đến sao?”
Dự cảm chẳng lành ngày càng mạnh mẽ, anh vội lấy điện thoại ra, bỏ qua hàng chục cuộc gọi nhỡ, mở một bức ảnh của tôi lên và đưa cho người giúp việc.
“Chính là cô gái này, cô ấy đáng ra phải đến đây từ hơn một tháng trước rồi, cô không gặp cô ấy sao?”
Người làm nhìn một cái rồi lắc đầu:
“Không có, suốt một năm qua chưa có ai đến đđâ cả.”
Dừng lại một chút, cô bỗng nhớ ra điều gì, ánh mắt sáng lên:
“À! Tôi nhớ rồi! Nửa tháng trước, có người đưa một phong thư đến, khi đó tôi liếc qua lạc khoản của thư hình như tên là Ôn Niệm Niệm.”
Bức thư tôi để lại—cuối cùng đã đến tay Hà Ngôn Từ.
19
Hà Ngôn Từ.
Khi anh nhận được bức thư này, có lẽ em đã theo làn gió mát bay đi khắp chốn, hoàn thành tâm nguyện được nhìn ngắm mọi sông núi trên thế gian.
Cả đời này của em đều dây dưa với bệnh tật, phần lớn thời gian đều nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, dù tình cảm của anh đối với em trong ba năm này là giả, nhưng thật sự đã từng mang lại ấm áp cho em.
Em thật lòng biết ơn.
Lần đầu tiên được leo lên núi ngắm bình minh, cũng là nhờ anh cõng em suốt cả quãng đường.
Em vẫn nhớ hôm đó, ánh mặt trời đỏ rực nhuộm cả chân trời, dãy núi nhấp nhô phía xa chìm trong sắc cam ấm áp. Hôm nay cũng vậy, đẹp như ngày ấy.
Chỉ mong anh được như ý nguyện, cùng Ôn Vũ Từ hạnh phúc đến bạc đầu.
Quà tân hôn em cũng chuẩn bị trước rồi, sẽ có người gửi đến cho anh.
Trân trọng.
Ôn Niệm Niệm.
Lá thư trong tay run lên nhè nhẹ.
Sắc mặt Hà Ngôn Từ nhợt nhạt, đôi môi tái đi, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Anh cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tiếng ù ù vang lên trong tai như tiếng sóng dữ ập đến.
“Niệm Niệm…”
Niệm Niệm không còn nữa.
Điều này sao có thể? Anh không tin.
Nhưng sự thật mà anh tra được đã bóp nghẹt mọi hy vọng—Ôn Niệm Niệm đã không chọn tiếp tục chữa trị, cô qua đời nửa tháng trước và theo di nguyện, tro cốt được an táng ở biển.
Anh cứng người, trái tim như bị ai đó bóp chặt.
“Không… Không thể nào… Rõ ràng khi đi, Niệm Niệm vẫn còn rất hoạt bát, cơ thể cũng khoẻ lên rồi mà.”
Giọng nói anh nghẹn lại, lạc hẳn đi.
Nhân viên nhà tang lễ nhìn anh đầy cảm thông, nhẹ giọng nói:
“Cơ thể tiểu thư Ôn đã suy kiệt từ lâu. Giấy báo bệnh tình nguy kịch cũng đã được gửi đi từ trước. Xin anh hãy nén bi thương.”
20
Hà Ngôn Từ đến nơi tôi an táng bên bờ biển, một mình đứng lặng rất lâu, mãi đến khi được người nhà họ Hà tìm thấy, cứng rắn đưa anh trở về.
Viền mắt anh đỏ lên, ánh nhìn trống rỗng, yếu ớt hướng về phía người nhà:
“Niệm Niệm… mất rồi, cô ấy không còn nữa.”
Anh run rẩy túm lấy tay mẹ Hạ, giọng nói nghẹn lại:
“Mẹ, sao Niệm Niệm lại đột ngột ra đi như mất vậy chứ, cô ấy, cô ấy…”
Những lời phía sau nghẹn lại trong cổ họng. Cảm xúc kìm nén bao lâu nay vỡ òa, anh nhắm chặt mắt, tiếng nức nở tràn ra trong sự bất lực.
“Con có lỗi với cô ấy… cô ấy đã sớm bệnh nặng như vậy, vậy mà con hoàn toàn không hay biết. Còn vui vẻ nói với cô ấy rằng đã tìm được bác sĩ, đợi cô ấy khỏe lên thì có thể đi khắp phương bốn phương mà ngắm nhìn mọi cảnh đẹp...”
Những dòng hoa trắng xếp dọc lối đi. lời viếng trầm mặc. Người nhà họ Hà cũng không ai lên tiếng, chỉ im lặng cúi đầu trước di ảnh của tôi.
Từ ngày hôm đó, Hà Ngôn Từ từ hôn với Ôn Vũ Từ.
Họ chưa kịp lấy giấy chứng nhận kết hôn, hôn lễ cũng chưa thực sự hoàn thành, mọi thứ cứ thế sụp đổ trong lặng lẽ.
Những lời đồn lan truyền khắp nơi—rằng tôi đã bị hai người họ làm cho tức chết, rằng tất cả bi kịch đều bắt đầu từ họ.
Nhà họ Hà quyền thế lớn, có thể dập tắt mọi sóng gió, nhưng Ôn Vũ Từ thì không thể. Bị dư luận bủa vây, cuối cùng cô ta chán nản rời khỏi nước, không bao giờ quay về nữa.
Hà Ngôn Từ từ đó trở nên trầm lặng, không còn nụ cười, cũng không gần gũi với bất kỳ cô gái nào nữa.
Sự áy náy đối với tôi cứ thế găm chặt trong lòng anh, từng chút, từng chút một, gặm nhắm cả thể xác lẫn tâm hồn.
Bảy tám năm ngắn ngủi trôi qua, anh dường như già đi hơn cả chục tuổi, mái tóc điểm bạc, ánh mắt nặng trĩu những nỗi niềm.
Năm ba mươi tuổi, anh nhận nuôi một đứa trẻ, cả đời không kết hôn.
Bốn mươi bốn tuổi, anh ra đi vì trầm cảm.
Trước lúc lâm chung, anh chỉ dặn dò duy nhất một điều với con nuôi:
“Hãy đối xử với ba như với Niệm Niệm. Sau này, nếu có thể… hãy để ba được hưởng hương khói của con cháu thờ cúng.”