Vị Hôn Thê Thế Thân - Chương 6

15


“Vũ Từ là tình đầu của anh, anh đã hứa sẽ cho cô ấy một hôn lễ long trọng, anh không thể phụ cô ấy, xin lỗi.”


Hà Ngôn Từ nhìn tôi, ánh mắt đầy áy náy: 


“Có điều em yên tâm, dù chúng ta chia tay, việc chữa trị của em anh vẫn sẽ lo liệu.”


“Anh đã liên hệ với bác sĩ tim mạch giỏi nhất rồi. Ông ấy nói, vấn đề lớn nhất của em là tim. Chỉ cần phẫu thuật, sức khỏe em sẽ cải thiện rất nhiều.”đã nói chuyện với ông ấy rồi.”


Anh ta khẽ cười, trong giọng nói có chút phấn khích:


"Dù không thể như người khỏe mạnh thực sự, nhưng em vẫn có thể ra ngoài, thực hiện mong ước được đi đến những nơi thật xa. Sau này, em cũng không cần phải nằm mãi trên giường nữa.”


Tôi có thể thấy sự vui mừng chân thành trong mắt anh ta, anh thật lòng vui thay cho tôi, hy vọng cơ thể tôi có sự chuyển biến tốt.


Nhưng đã không kịp nữa rồi.


Trạng thái cơ thể bây giờ của tôi vốn không chịu được cuộc phẫu thuật lớn, cũng không thể đợi được bác sĩ đến.


Tôi mỉm cười, nhẹ giọng đáp:


"Được, cảm ơn anh.”


Tôi mỉm cười không nói nhiều, cũng nhận ý tốt này của anh: 


“Hôn lễ của anh và Vũ Từ, em sẽ không tham gia đâu, cũng không thích hợp. Ngày mai, em sẽ dọn ra ngoài sống.”


Tôi tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út, đặt vào lòng bàn tay anh:


“Cái này trả lại cho anh, em không thích hợp để đeo nữa.” 


Chiếc nhẫn trơn bóng, không hoa văn, không cầu kỳ.


Trên ngón áp út của Hà Ngôn Từ cũng có một chiếc giống hệt.


Nó là một cặp nhẫn, Hà Ngôn Từ đã tặng tôi khi tỏ tình. Nghe nói, mỗi người đàn ông chỉ có thể mua một đôi trong đời.


Hà Ngôn Từ khựng lại, rồi mím môi, sắc mặt phức tạp. Anh ta nhận lấy chiếc nhẫn, siết chặt trong lòng bàn tay:


“ Em sẽ chuyển đi đâu?”


“Dưới tên của anh còn có mấy căn biệt thự, trong đó có một căn gần biển, khí hậu rất thích hợp, không bằng em chuyển đến đó sống đi.”


“Đến khi bác sĩ đến, cũng tiện cho em về, nếu.. có gì không thích hợp, anh cũng có thể chăm sóc em thêm một chút.”


Tôi nhìn anh ta, khẽ mỉm cười, ánh nước mơ hồ hiện lên trong mắt:


“Được.” 


Dù Hà Ngôn từ nói gì, tôi vẫn nhẹ nhàng đồng ý. 


16


Ba ngày sau, tôi rời đi vào một ngày trời quang xán lạn. 


Hà Ngôn Từ đích thân tiễn tôi.


“Hà Ngôn Từ.”


“Hả?”


Trước cổng sân bay, tôi đột nhiên bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh, sắc mặt người đàn ông sững ra, không biết nên để tay ở đâu.


Không đợi anh phản ứng, tôi lùi về sau.


Nhẹ giọng nói: 


“Hãy trân trọng mọi thứ.”


“...” 


Hà Ngôn Từ im lặng, đôi mắt tối đen mang theo cảm xúc phức tạp: 


“Xin lỗi, anh… anh không thể phụ lòng Vũ Từ.”


“Chỉ có thể xin lỗi em thôi. Em cũng đừng nghĩ nhiều, chăm sóc bản thân thật tốt, đợi bác sĩ đến, em sẽ lập tức làm phẫu thuật, sau này nhất định sẽ gặp được người tốt hơn.”


Tôi cười rạng rỡ, ánh sáng chiếu vào mắt tôi, phản chiếu hơi nước mờ mịt.


“Ừ, em nói cả rồi, em không trách mọi người.”


“Dù sao ba năm qua, sự chăm sóc và lo lắng của anh dành cho em đều không phải giả, không có công lao cũng có khổ lao, đúng không?”


“Chúc anh và Ôn Vũ Từ tân hôn vui vẻ trước nhé.”


Nói xong, tôi xoay người, không hề do dự bước vào sân bay.


Nụ cười trên môi biến mất hoàn toàn, từng cơn đau trong tim khiến sắc mặt tôi trắng bệch.


Tạm biệt.


Hà Ngôn Từ.


Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đây chính là vĩnh biệt rồi.


17


Hôn lễ của Hà Ngôn Từ và Ôn Vũ Từ được ấn định vào mùng hai tháng sau.


Nhà họ Hạ sau một thời gian dài bị giày vò bởi mối hôn sự này đã quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục bị quấy rầy, nên dứt khoát đồng ý.


Ngày cưới cũng là ngày trận tuyết đầu tiên của năm rơi xuống, tuyết trắng xóa trông như lông ngỗng, rì rào rơi, trắng khắp trời.


Ôn Vũ Từ khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, nắm lấy tay người đàn ông, rạng rỡ tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ và những lời chúc phúc từ mọi người.


Sắc mặt Hà Ngôn Từ lại hơi hoảng hốt, cười hơi miễn cưỡng.


Cũng không biết vì sao, hôm nay vừa thức dậy, tim anh đập rất nhanh và vô cùng bất an, trong lòng nhói lên từng đợt.


Dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.


“Chúc mừng nhé, chúc mừng Hà thiếu được như ý nguyện, ôm được mỹ nhân về rồi!”


“Cũng không đúng, phải nói Hà thiếu của chúng ta lợi hại, Biết cách bày binh bố trận, trước tiên tìm một lá chắn đối phó với gia đình, cuối cùng vẫn cưới được người mình yêu. Quả thật đáng để chúng ta học tập!”


“Chị dâu thật xinh đẹp, nhìn còn đẹp hơn ma bệnh Ôn Niệm Niệm kia nhiều…” 


Tiếng cười vang lên không dứt.


Nhưng trái tim Hà Ngôn Từ lại đập càng mạnh, sự bất an dâng trào mãnh liệt.


Anh chợt buông tay Ôn Vũ Từ.


Nụ cười trên gương mặt cô ta cứng đờ, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn anh:


"Ngôn Từ, sao vậy?”


“Đột nhiên anh nghĩ đến một số chuyện.” 


Bỏ lại một câu, anh quay người chạy thẳng ra ngoài, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. 


Tuyết bên ngoài đã dày đến mắt cá chân, một màu trắng xóa cô quạnh, gió lạnh thổi lên da giống như dao vậy.


Anh muốn gặp Ôn Niệm Niệm.


Bây giờ, chỉ muốn gặp cô ấy.


Trong sảnh tiệc, bầu không khí trở nên ngượng ngập. Khách khứa nhìn nhau khó hiểu, nhà họ Hạ cũng không giấu nổi sự bối rối.


Mẹ Hà gượng cười, cố gắng hòa giải:


“Mọi người tiếp tục nào, đây, Ngôn Từ chắc là nghĩ đến công ty có chuyện gấp gì đó, mới đột ngột chạy đi.” 


Trên sân khấu, Ôn Vũ Từ đứng lặng, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe vì uất ức.


Những ánh mắt xung quanh dần thay đổi. 


Chuyện Hà Ngôn Từ lấy Ôn Niệm Niệm làm vỏ bọc, vì bảo vệ chuyện tình cảm của anh ta và Ôn Vũ Từ đã sớm lan truyền khắp thành phố. Nên ấn tượng của mọi người với cô ta cũng không tốt lắm.


Bây giờ, cũng trở thành trò cười rồi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo