Xuân tàn phong muộn - Chương 7

13


Dưới ánh đèn lờ mờ của sân vận động, tôi đến gặp Chu Khê. 


Cô ấy mặc một chiếc váy đen, dáng người gầy guộc. Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt u ám của cô ấy bỗng sáng lên.

Cô ấy nhận ra tôi ngay lập tức.

Và tôi cũng nhận ra cô ấy—không thể nhầm lẫn được, nốt ruồi giữa chân mày đó.


Cô gái trước mặt chính là lớp trưởng lớp cấp ba của Giang Kỳ Lạc. Cô ấy từng nhờ tôi gửi 

cho em trai mình một bản nhạc chép tay—là một bản ghi-ta của bài hát tiếng Anh mà Giang Kỳ Lạc yêu thích nhất, Tàn Hạ.


Tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc khi em ấy nhận được món quà này, ánh mắt cậu bé ấy sáng lên lấp lánh.


Đây là món quà em ấy thích nhất.


Chu Khê ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt hướng về phía những tân sinh viên đang vây thành vòng tròn, hát hò giữa sân. Khóe môi cô ấy khẽ cong lên, như đang hoài niệm.

"Cũng từng có lúc, em thường ngồi đây, nhìn Giang Kỳ Lạc hát."

"Khi đó, những người vây quanh cậu ấy còn đông hơn bây giờ rất nhiều. Em phải cố gắng lắm mới tìm được một góc có thể thấy được gương mặt nghiêng của cậu ấy."


Giọng nói cô ấy dịu dàng, phảng phất nỗi nhớ.


Dường như thời gian quay ngược trở lại hai năm trước. Khi ấy, Giang Kỳ Lạc ngồi giữa sân vận động, ôm cây đàn ghi-ta, cất giọng hát bài tình ca do chính mình sáng tác.


Chỉ là, khi xung quanh càng lúc càng huyên náo, ánh mắt Chu Khê dần trở nên u tối.


“Em hối hận lắm, chị à... Em đã thầm thích Giang Kỳ Lạc suốt sáu năm trời."

“Em thậm chí đã thi vào A Đại chỉ để theo đuổi cậu ấy. Nhưng cho đến tận khi cậu ấy rời đi, em vẫn chưa một lần dám tỏ tình..."

"Nếu... chỉ là nếu thôi, nếu cậu ấy biết trên đời này có thêm một người yêu cậu ấy, liệu ý nghĩ muốn rời đi của cậu ấy có thể phai nhạt đi một chút không?"


Giọng cô ấy nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe. 


Tôi giơ tay, vỗ nhẹ vào vai Chu Khê như một cách an ủi.

Nhưng khi chạm vào, tôi mới nhận ra cô ấy gầy trơ xương.


Chu Khê lại nhìn về phía đám đông, nhưng ánh mắt lần này không còn đơn thuần là hồi tưởng.

Giống như vừa nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cô ấy dần trở nên lạnh lẽo, bình tĩnh đến đáng sợ.


"Chị có biết Thẩm Vinh, lãnh đạo trường không?"


Tim tôi giật thót, nhẹ gật đầu.


"Là hắn ta hại chết Giang Kỳ Lạc."


Tôi sững sờ. 


"Lần Giang Kỳ Lạc tham gia buổi biểu diễn thương mại vào học kỳ hai năm nhất, em cũng có mặt ở đó. Buổi diễn kết thúc, em định chặn cậu ấy lại để tỏ tình, nhưng rồi em thấy cậu ấy cùng mấy thành viên trong ban nhạc lên xe của Thẩm Vinh."


"Hắn ta nói dối rằng có một công ty giải trí muốn ký hợp đồng với cậu ấy, muốn ký cả ban nhạc luôn, nên rủ họ đi ăn một bữa cơm."


"Nhưng sau đó..."


Gió đêm khẽ thổi qua, làm tà váy cô ấy khẽ lay động. Tôi có thể cảm nhận được toàn thân cô ấy đang run rẩy dữ dội, nước mắt trào ra không thể kiểm soát.


"Sau khi Giang Kỳ Lạc mất, em vẫn luôn âm thầm điều tra Thẩm Vinh. Trong lòng em luôn có linh cảm rằng cái chết của cậu ấy có liên quan đến hắn.” 


“Em phát hiện ra hắn thường xuyên cùng các thành viên hội đồng trường đến nhà hàng Minh Ngọc ăn uống."


"Vậy nên em xin làm thêm ở đó suốt hai năm trời. Hai năm liền... Cuối cùng, em đã ghi âm được bằng chứng khi hắn ta say rượu."


Chu Khê cúi đầu, lục tìm thứ gì đó trong túi. Nhưng do động tác quá mạnh, một lọ thuốc rơi ra.


Tôi sững sờ, khi nhìn rõ, mũi chợt cay xè.


Tôi quá quen thuộc với loại thuốc này—Giang Kỳ Lạc từng uống, và tôi cũng từng mua cho Lâm Hàn Nghiêm.


Chu Khê mở một đoạn ghi âm trong điện thoại, đưa cho tôi một bên tai nghe.


Ban đầu chỉ có những tiếng ồn ào hỗn tạp, vài gã đàn ông đang cười cợt tâng bốc lẫn nhau.


Rồi một giọng đàn ông trầm thấp cất lên:

"Thằng nhóc lần này nhạt nhẽo quá..."


"Chủ tịch Thẩm vẫn kén chọn ghê, đứa này cũng là tiểu minh tinh rồi còn gì, mà cũng không lọt mắt à?"


"Chẳng so được. Nói thật thì bao năm nay, thằng ca sĩ chính của cái ban nhạc hồi trước vẫn là đứa hợp khẩu vị tôi nhất."


"Tôi để ý nó lâu rồi. Ngay từ buổi chào đón tân sinh viên đã thấy thích. Sau đó còn phải nói dối rằng công ty Phàm Tinh muốn ký hợp đồng với cả nhóm, nó mới chịu đến buổi tiệc.”


“Chuốc cho nó cả đống rượu, cuối cùng cũng lên giường được. Đúng là da dẻ trắng trẻo, đáng giá mà..."


"Thằng nào thế?"


"Thằng tự sát sau đó ấy. Họ Giang gì gì đó... À, Giang Kỳ Lạc."


"Nó tự sát làm tôi sợ chết khiếp, phải vội vàng để trường tổ chức mấy buổi tâm lý giáo dục cho sinh viên."


"Đúng là không chịu nổi lâu, chứ không thì cũng có thể mang tới cho mấy ông chơi chung..."


Tiếng ồn ào trong bản ghi âm dần nhỏ lại, chỉ còn lại những tiếng nhiễu điện nhẹ.


Mãi đến khi trong miệng tràn đầy mùi tanh, tôi mới mơ hồ nhận ra mình đã cắn chảy cả máu môi.


Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội, đầu óc như thiếu dưỡng khí, khiến tôi không thốt ra nổi một lời.


Tôi run rẩy lục tìm trong túi một chiếc túi nhựa, áp chặt vào miệng mũi.


Ngày Giang Kỳ Lạc tự sát, trên đường đưa em ấy đến bệnh viện, tôi cũng từng rơi vào trạng thái mất kiểm soát như thế này.


Bác sĩ nói đó là chứng kiềm hô hấp. Nếu tình trạng quá nghiêm trọng, có thể dùng túi nhựa che miệng lại để cấp cứu.


Chu Khê hoảng hốt tắt ghi âm, quỳ xuống lo lắng bên cạnh tôi. 


Trong lúc thần trí dần hồi phục, cuối cùng tôi cũng ghép lại tất cả những mảnh ghép về Giang Kỳ Lạc.


Những thay đổi đột ngột trong nhật ký và tranh vẽ của em ấy, thái độ khác thường với Thẩm Trúc, cơn trầm cảm và tuyệt vọng không báo trước, rồi đến quyết định tự sát dứt khoát...


Tất cả đều có lời giải.


Thấy tôi dần bình tĩnh lại, Chu Khê không thể kiềm chế được nữa.

Cô ấy ôm chầm lấy tôi, òa khóc nức nở.


"Chị ơi... nhưng phải làm sao đây? Dù có đoạn ghi âm này, chúng ta cũng không thể đấu lại Thẩm Vinh. Hắn ta có tiếng có quyền ở Thanh Thành, chúng ta căn bản..."


Hoàn toàn bất lực.


Ngày đó, chắc hẳn Giang Kỳ Lạc cũng đã tuyệt vọng như thế này.


Một người bình thường, đối diện với kẻ ở tầng cao nhất của quyền lực, liệu có chút phần thắng nào không?


Tôi ngẩng đầu nhìn trời. Những đám mây dày che khuất ánh trăng.


Tôi cúi đầu, lau đi nước mắt của Chu Khê, nở một nụ cười khích lệ.


"Những năm qua, vất vả cho em rồi. Thay mặt Giang Kỳ Lạc, chị cảm ơn em."


"Cảm ơn em, vì đã yêu cậu ấy suốt bao năm qua."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo