Xuân tàn phong muộn - Chương 8

14


Sau đêm hôm đó, tôi bắt đầu sốt cao liên tục, mơ màng giữa thực và mê, những cơn ác mộng đan xen chẳng dứt.


Cuối cùng, sau khi hoàn thành một môn chuyên ngành quan trọng, tôi ngất xỉu ngay trước cửa lớp và được đưa vào bệnh viện.


Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nơi Giang Kỳ Lạc đẫm nước mắt lẫn máu, chất vấn tôi vì sao lại bỏ rơi cậu ấy ở nhà.


Cơn mơ ấy lặp đi lặp lại nhiều lần, không thay đổi tình tiết, không thay đổi nỗi đau.


Dưới ánh đèn vàng vọt, đầu tôi đau nhức dữ dội. Tôi chớp đôi mắt cay xè và nhìn thấy một bóng dáng ngồi bên giường.


Anh mặc chiếc sơ mi xanh trắng, ánh mắt chăm chú đặt trên người tôi.


Thấy tôi cuối cùng cũng tỉnh lại, mắt anh bỗng nhiên đỏ lên.


Lâm Hàn Nghiêm lặng lẽ nâng ly nước ấm trên bàn, đỡ tôi ngồi dậy.


Cổ họng khô rát, tôi uống cạn chỉ trong vài ngụm.


"Bác sĩ nói em bị nhiễm virus, sao lại không biết tự chăm sóc bản thân như vậy?"


Anh hỏi, nhưng tôi không đáp.


"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


Tôi nhìn lên trần nhà, vẫn im lặng.


Suốt một tháng sau đó, Lâm Hàn Nghiêm ngày đêm túc trực bên tôi, tỉ mỉ chăm sóc từng chút một. 


Ban đầu, anh còn hỏi han đôi câu, nhưng sự im lặng kéo dài của tôi khiến anh cũng từ bỏ việc giao tiếp.


Đêm trước ngày xuất viện.


Dưới ánh trăng sáng rực, tôi ngẩn người nhìn anh chăm chú gọt táo. 


Ti vi trong phòng bệnh đang chiếu dở một bộ phim tình cảm cũ về một cặp tình nhân chết vì nhau, tiếng khóc xé lòng của diễn viên đọng lại khắp không gian. 


Tôi khẽ hỏi:


"Anh thật lòng thích em sao?"


Lâm Hàn Nghiêm ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng lên, không chút do dự mà gật đầu đáp:


"Thích, thích vô cùng."


Nghe vậy, tay tôi siết chặt chiếc vòng cổ hình ngôi sao sáu cánh.


"Nếu anh thực sự rất thích em…"


"Vậy nếu em muốn giết một người, anh có thể giúp em không?"


15


Lâm Hàn Nghiêm lợi dụng mối quan hệ trong gia đình, đồng thời lấy cớ rằng nhà họ Lâm đang có ý định thành lập một thương hiệu giáo dục mới để hẹn Thẩm Vinh đến nhà dùng bữa.


Nhà họ Lâm và nhà họ Thẩm vốn là thế giao, nên Thẩm Vinh không hề đề phòng.


Nửa tiếng sau thời gian hẹn, một chiếc xe màu đen dừng trước nhà xưởng bỏ hoang, nơi tôi đang chờ.


Lâm Hàn Nghiêm kéo Thẩm Vinh bất tỉnh ra khỏi xe, ném xuống đất.


"Chuyện còn lại anh không cần bận tâm. Cảm ơn."


"Anh yên tâm, khi tự thú, em sẽ không nhắc đến anh."


Tôi lạnh lùng cắt đứt quan hệ.


Anh lặng lẽ nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng, ánh mắt chứa đầy đau thương, dường như vẫn không thể chấp nhận quyết định này của tôi.


"Giang Minh Lạc, em trai em đã chết rồi."


"Tại sao em không thể buông bỏ quá khứ mà bắt đầu lại? Em như vậy..."


"Suỵt... đừng nói nữa. Lẽ ra phải thế này, đúng không? Hắn ta đã hại chết em trai em, giết người đền mạng chẳng phải là điều nên làm sao?"


Ngoài chấp niệm phải báo thù cho em trai, tôi còn nghĩ rằng—


Từ nhỏ, tôi đã luôn đứng trước Giang Kỳ Lạc, thay em ấy đánh đuổi những kẻ bắt nạt, giúp em ấy xua đi lũ nhện và gián đáng sợ, lau đi những giọt nước mắt mỗi khi em nhớ bố mẹ.


Vậy nên, em ấy luôn nói tôi là một chị gái siêu nhân dũng cảm nhất trên thế giới này.


Lần này cũng vậy.


Sau khi biết được sự thật, tôi không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt em ấy được, đúng không?


Lẽ ra phải như vậy.


Tôi trói chặt Thẩm Vinh vào ghế.


Dọn sạch những món đồ trên người hắn, lấy điện thoại, nhấc ngón tay hắn lên để mở khóa bằng vân tay.


Mục đích rất rõ ràng.


Ở cuối thư viện ảnh, có một album ẩn danh.


Mở ra, đúng như dự đoán—một số lượng lớn các video.


Loại người như Thẩm Vinh, chắc chắn sẽ làm chuyện này.


Lướt xuống, cuối cùng tôi cũng tìm thấy đoạn ghi hình vào cuối xuân hai năm trước.


Sau khi xác nhận sơ qua, tôi nhắm mắt lại, gương mặt không chút biểu cảm.


Cầm lấy chai nước bên cạnh, tôi hất lên mặt hắn.


Hắn sặc một hơi, đôi mắt nhỏ mờ đục đầy hoảng loạn. Khi thấy rõ tôi, hắn tràn đầy nghi hoặc.


"Cô là ai?"


Tôi không trả lời.


Thẩm Vinh đảo mắt nhìn xung quanh, cố giữ bình tĩnh dò hỏi tiếp:


"Chúng ta... có thù oán gì sao?"


"Còn nhớ Giang Kỳ Lạc không?"


Nghe đến cái tên này, lông mày Thẩm Vinh cau lại. Vai hắn khẽ giật, cố gắng giãy khỏi trói buộc.


Nhưng vô ích. Tôi đã trói chặt đến mức lòng bàn tay hắn rỉ máu.


"Không quen... chắc có nhầm lẫn gì đó."


"Tôi là chị của em ấy. Ông không cần lo lắng, tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi."


Tận đến lúc này, hắn mới nhận ra thân phận của tôi. 


Hắn run rẩy, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi, nhưng biết rõ không thể thoát khỏi món nợ này.


Cúi thấp đầu, hắn điên cuồng gật lắc, mồ hôi văng tung tóe. 


"Xin lỗi! Chuyện của em trai cô là tôi say rượu làm bậy... Cô muốn tiền bồi thường hay tôi tự thú cũng được, tôi đều nghe theo!"


"Chỉ cần cô tha cho tôi một con đường sống, chuyện gì cũng có thể thương lượng."


Tôi lặng lẽ nhìn hắn, cầm lên con dao đã chuẩn bị sẵn trên bàn.


Thấy tôi không bị lung lay bởi lợi ích, hắn bắt đầu đe dọa:


"Cô nghĩ kỹ đi! Nếu làm ra chuyện gì quá đáng, cô cũng phải chịu trách nhiệm pháp lý đấy!"


"Hơn nữa, chỉ cần tôi động một ngón tay, cô sẽ chết ở Thanh Thành mà chẳng ai hay biết!"


Tôi bật cười lạnh, tay cầm dao thoáng khựng lại, nhưng chẳng buồn bận tâm.


Chỉ là nhớ đến những đoạn video vừa rồi, tôi lên tiếng hỏi:


"Tôi muốn biết, ngoài chiếc điện thoại này, còn bản sao nào của những đoạn video này không?"


Ánh mắt Thẩm Vinh tối sầm lại, rõ ràng hắn hiểu tôi đang nói đến thứ gì.


Gương mặt béo núc của hắn giật giật, mồ hôi lạnh túa ra càng nhiều.


Rồi run rẩy đáp:


"Không còn..."


Nghe vậy, tôi giơ dao lên.


Trước khi hắn kịp phản ứng, lưỡi dao đã chém xuống tay phải hắn.


"A!!!..."


Tiếng gào thét đau đớn của hắn vang vọng khắp nhà xưởng.


"Nói thật đi, đừng lãng phí thời gian."


Tôi cụp mắt xuống, nhìn dòng máu đỏ thẫm chảy lênh láng dưới sàn.


Thấy hắn vẫn cắn răng không chịu khai, tôi tiếp tục giơ dao, nhắm vào tay trái hắn.


"Ở nhà tôi! Phòng sách ở tầng hai… bên trái cầu thang, căn thứ ba!"


"Trong ngăn kéo tầng hai, phía trong cùng của tủ sách!"


"Chìa khóa... là chiếc nhỏ nhất trong chùm dưới sàn kia!"


Tôi nghiêng đầu nhìn chùm chìa khóa, suy xét tính xác thực trong lời hắn.


Xác nhận không có gì đáng ngờ, tôi gật đầu, cầm lại con dao.


Thấy vậy, hắn kinh hãi đến mức cố lùi ghế ra sau.


"Cô… cô chẳng phải đã nói chỉ cần trả lời câu hỏi thì..."


Nỗi sợ hãi trước cái chết khiến hắn không nói trọn được câu.


Nhưng không sao, vì đó cũng là câu cuối cùng của hắn trong đời.


Tôi cau mày.


"Thì sao? Thôi nào, hạ giọng chút đi, có lẽ vậy tôi sẽ nương tay một chút."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo