Tôi xuyên vào bộ truyện bá tổng não tàn này đã được một tháng. Nhưng khi nghe thấy loại yêu cầu như vậy, tôi vẫn có cảm giác hoang đường hệt như có bà cụ 90 tuổi lái máy bay ném bom nổ tôi banh xác vậy.
Nam chính của bộ truyện này là Lục Ngạo Thiên, là loại đàn ông siêu đểu trong số đàn ông đểu.
Anh ta dây dưa với ba người phụ nữ, lại ôm nguyên tắc công bình công chính, ngược nữ chính nữ phụ 1 nữ phụ 2 tới chết đi sống lại.
Nếu như một tháng trước đây tôi nghe thấy được yêu cầu này của anh ta, có lẽ tôi sẽ kêu anh ta tới khoa thần kinh kiểm tra lại đầu óc.
Nhưng bây giờ tôi đã quen rồi, tôi biết rõ thế giới bá tổng không cần logic.
Một tinh anh thương nghiệp có giá trị con người hơn 350 tỏi lại không biết mang thai ngoài tử cung là gì, có hợp lý không?
Nhưng ở thế giới này, có tồn tại là có hợp lý.
Tôi đẩy mắt kính không nói chuyện, nhưng một đồng nghiệp A đang đứng bên cạnh lại không nhịn được mà phổ cập kiến thức khoa học về mang thai ngoài tử cung cho anh ta.
Bá tổng Lục Ngạo Thiên nghe thấy vậy, tức giận mắng: “Phế vật!”
Nữ chính Hứa Liên Liên yếu ớt tựa vào ngực anh ta: “Ông trời đã định chúng ta không thể có con…”
Lục Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn tôi, giọng điệu không cho phép trái lời: “Bác sĩ Trần, bác sĩ có thể làm được đúng không?”
Tôi kiên định bày ra thủ thế okie.
Hứa Liên Liên nở nụ cười.
Đồng nghiệp hóa đá.
…
Dù sao thì ba ngày sau, vì Lục Ngạo Thiên phải đám hỏi thương nghiệp với người khác mà Hứa Liên Liên sẽ đau lòng trốn đi, một mình tiếp nhận giải phẫu phá thai ngoài tử cung.
Tôi chỉ cần cố gắng làm ra vẻ trong ba ngày này, đừng nói là dời thai từ ngoài tử cung vào trong tử cung, cho dù là dời vào trong đầu tôi cũng sẽ nói được.
Từ ngày đầu tiên xuyên tới đây tôi đã nhìn thấu rồi.
Nếu muốn thay đổi nhân sinh bia đỡ đạn của mình, Lục Ngạo Thiên chính là máy ATM tốt nhất.
Tôi phải kiếm tiền!
Quả nhiên, Lục Ngạo Thiên rất hài lòng vì sự tự tin của tôi, lập tức thuê tôi làm bác sĩ tư nhân của anh ta.
Hai ngày sau, một giờ sáng, vào lúc tôi đang ngủ say đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Ngạo Thiên:
“Bác sĩ Trần! Liên Liên đang rất khó chịu! Trong vòng 10 phút tôi muốn thấy cô có mặt trong biệt thự của tôi!”
Rất tốt, rất phù hợp với thiết lập vai bác sĩ trong truyện tổng tài.
Nửa đêm luôn có thể nhận được điện thoại yêu cầu chạy tới chữa bệnh cho nữ chính.
Tôi chậm rãi mặc quần áo, nhưng giọng điệu lại vờ như rất lo lắng:
“Trời ạ, sao có thể như vậy! Đáng thương cho cô Hứa, nguyện Phật tổ phù hộ cô ấy. Tôi đã đang trên đường tới rồi, rẽ qua một khúc cua nữa là tới, chờ tôi!”
Khi tôi xách theo hòm thuốc tới biệt thự, Hứa Liên Liên đang lau nước mũi, sắc mặt hồng hào chẳng có tổn thương gì.
Lục Ngạo Thiên thì gấp gáp đi tới đi lui trong phòng, mặt mũi đầy âm trầm:
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em, em đừng mơ tưởng có thể rời khỏi anh!”
Tôi thừa dịp anh ta không chú ý mà thầm trừng trắng mắt.
Đại ca, chỉ là cảm vặt thôi, không đến mức vậy chứ?
Tôi lấy thuốc trị cảm cúm từ trong hòm thuốc ra: “Không phải bệnh nặng gì, mỗi ngày uống hai lần…”
Lục Ngạo Thiên lập tức ngắt lời tôi: “Người phụ nữ của tôi không thể uống dược phẩm giá rẻ như thế, cô thậm chí còn không thèm khám cho cô ấy, cô đang khinh thường tôi sao?”
Tôi trầm mặc một hồi lâu, lập tức đổi sang một vẻ mặt khác: “Bệnh này rất khó trị.”
Lục Ngạo Thiên: “Cần làm gì cô cứ nói ra.”
Tôi liệt kê ra hẳn một cái danh sách cho anh ta:
“Đầu tiên anh phải đưa cô Hứa đi kiểm tra tim phổi, khám ngoại tổng quát, cũng phải kiểm tra phụ khoa, kiểm tra khí hư, kiểm tra tế bào học trong chất lỏng, kiểm tra tai mũi họng, điện tâm đồ, xét nghiệm máu, chức năng gan, công năng thận, xét nghiệm Cholesterol toàn phần trong huyết thanh, xác định triglycerid huyết thanh, xét nghiệm lượng đường huyết cùng với xác định định lượng Alpha-fetoprotein.”
Sau khi nói một hơi, tôi đột nhiên hít thở sâu rồi tiếp tục nói: “Tiện thể kiểm tra thêm khoa mắt.”
Dù sao thì một kẻ ngu xuẩn như vậy mà cô ấy lại không nhìn ra, khiến người ta không khỏi nghi ngờ thị lực của cô ấy.
Lục Ngạo Thiên nhíu mày hỏi quản gia bên cạnh: “Đã ghi nhớ kỹ hết chưa?”
Quản gia gật đầu: “Nhớ kỹ rồi.”
Nghe được giọng nói, lúc này tôi mới phát hiện trong phòng còn có một vị quản gia có cảm giác tồn tại cực thấp.
Thoạt nhìn quản gia cũng không lớn tuổi lắm, rất nghiêm túc.
Chờ đã…
Có phải khóe miệng hắn đang co giật không?
Đây là đang cười trộm sao?
Nhưng khi tôi nhìn kỹ lại lại không phát hiện điểm gì bất thường.