Lục Ngạo Thiên nhìn về phía tôi, trong mắt tràn ngập vẻ khen ngợi: “Không hổ là người tôi tin tưởng, bác sĩ Trần rất chuyên nghiệp.”
Tôi gật đầu mỉm cười: “Đúng thế.”
Chuyên ngành của tôi là giám định ngu ngốc.
Bệnh viện mà không trích phần trăm cho tôi đúng là không tài nào nói nổi.
Sau khi dặn dò xong, tôi chỉ chỉ điều hòa: “Nếu có thể tắt cái điều hòa 15 độ C kia đi, cô Hứa sẽ khỏi nhanh hơn một chút.”
Xì…
Lần này tôi tuyệt đối không nghe nhầm, tên quản gia kia đang cười trộm thật!
…
Trời vừa tảng sáng, Hứa Liên Liên đã bị Lục Ngạo Thiên kéo đi khám đủ thứ.
Dựa theo hướng đi của cốt truyện, lúc ở trong bệnh viện cô ấy sẽ nghe được tin đồn --- Lục Ngạo Thiên sắp làm đám hỏi với thiên kim tập đoàn Tô thị.
Hứa Liên Liên đau lòng gần chết, len lén chuồn ra khỏi bệnh viện, trốn đi mất.
Lục Ngạo Thiên vừa tức vừa vội, thề rằng dù có phải lật tung cả thành phố lên cũng phải tìm bằng được cô ấy.
Vào lúc nam nữ chính diễn cảnh em trốn anh truy, em có chắp cánh cũng khó thoát, tôi đang chở một xe bình hoa sứ giả tiến về phía biệt thự.
“Bác sĩ Trần làm gì vậy?”
Đột nhiên bảo mẫu của biệt thự gọi tôi lại. Tôi sửng sốt, còn chưa nghĩ ra xem mình nên nói dối như thế nào, chợt một giọng nói lành lạnh vang lên.
Là vị quản gia kia, hắn bình tĩnh giải thích: “Bác sĩ Trần quan tâm tới sức khỏe, chỗ chúng ta không có tạ tay nên bác sĩ Trần buộc lòng phải ôm bình hoa rèn luyện.”
Tôi: “…”
Bảo mẫu vội vàng xin lỗi: “Là tôi sơ sẩy, tôi lập tức gọi người đi chuẩn bị một bộ tạ tay cho bác sĩ Trần.”
Đợi khi bảo mẫu đi rồi, quản gia mới quan sát tôi từ trên xuống dưới một lượt:
“Tôi biết cô cũng là người xuyên sách, cô muốn tráo đồ cổ trong biệt thự sau đó đi bán? Đừng dại, tuy Lục Ngạo Thiên ngu xuẩn, nhưng trong biệt thự thường xuyên có người tới, chỉ cần là người có chút hiểu biết, liếc mắt cái là có thể nhận ra đồ dỏm.”
Tôi cười thần bí với hắn, sau đó lại cầm đồ cổ giả của tôi lên, lặng lẽ tráo đổi hết với tất cả đồ cổ thật ở đây.
Hai giờ sau, Lục Ngạo Thiên nổi giận đùng đùng trở về biệt thự.
Anh ta ở phòng khách vừa tức vừa cười, cuồng nộ vô năng: “Người phụ nữ đáng chết này! Cô ấy dám trốn! Vậy mà cô ấy lại dám trốn!”
Tôi ở bên cạnh tận tình khuyên bảo: “Xin Lục tổng bớt giận. Ngài không cần lo lắng quá, nói không chừng hiện tại cô Hứa đã rời khỏi thành phố A, được tự do rồi.”
Bị tôi kích thích, Lục Ngạo Thiên càng tức giận hơn.
Anh ta đạp sofa một cái: “Trong bụng cô ấy còn đang mang thai con của tôi! Có thể chạy đi đâu được! Tôi nhất định sẽ tìm cô ấy về!”
Tôi hét lên kinh hãi: “Lục tổng cẩn thận chút, đừng đụng đến bình hoa này. Cô Hứa thích nhất mấy cái bình lọ này, nếu vỡ rồi thì tiếc chết!”
Lục Ngạo Thiên nghe vậy, trực tiếp cầm lấy cái bình hoa ở gần nhất lên ném mạnh xuống, bình hoa vỡ thành từng mảnh.
Anh ta trừng muốn rách cả mí mắt, bắt đầu cười to: “Sao cô ấy dám! Sao cô ấy dám rời khỏi tôi!”
Mỗi khi nói một chữ, anh ta đều phải bưng một cái bình hoa ra đập.
Chẳng đầy nửa giờ, sảnh lớn đã thành một mảnh hỗn độn.
Lục Ngạo Thiên vừa nhấc chân đi lên lầu vừa nói: “Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan tới người phụ nữ kia ở đây. Tống Ngôn, thu dọn hết đống bừa bộn này đi.”
Tôi đứng bên cạnh cửa, phải cố hết sức véo thịt mình mới không khiến bản thân bật cười thành tiếng.
Phát tài, phát tài rồi.
Mà quản gia Tống Ngôn thì nhìn lướt qua sàn nhà đầy mảnh gốm đểu, chậm rãi phun ra hai chữ:
“Thật trâu.”
Số đồ dỏm này là do chính Lục Ngạo Thiên ném bể, không thể nào kiểm chứng, thế là tất cả hàng chính gốc đều thành của tôi.
Phải mua mau chở ra ngoài bán đi thôi.
Tôi kích động tới mức tay run rẩy, vội lấy chìa khóa muốn lái xe đi, lại bị Lục Ngạo Thiên vừa xuống tầng đụng phải.
Anh ta dùng đôi mắt trong suốt lại ngu xuẩn đánh giá tôi, hỏi: “Bác sĩ Trần định đi?”
Nói nhảm, ngay cả nữ chính cũng chạy rồi, tôi ở lại đây làm hộ lý cho anh sao?
Vì thế tôi gật đầu.
Lục Ngạo Thiên: “Cũng tốt, quay về thu dọn đồ đạc chút đi, từ mai cô bắt đầu ở lại đây luôn.”
Tôi: “?”
Trong mắt Lục Ngạo Thiên bốc lên lửa giận hừng hực: “Tối đa một tuần, tôi nhất định sẽ tìm cô ấy về. Người phụ nữ đáng chết kia không biết quý trọng thân thể bản thân, cô phải ở bên tùy thời đợi lệnh.”
Tôi còn có thể nói gì được nữa đây? Thôi, anh vui vẻ là được rồi.
Thế là tôi giả vờ ảm đạm: “Hi vọng cô Hứa bình an vô sự.”
Nhưng tôi mới vừa xoay người anh ta đã gọi tôi lại: “Sao tay bác sĩ Trần run dữ vậy?”