Xuyên Thành Bác Sĩ Trong Truyện Bá Tổng - 5

Chương 5:

 

Anh ta ngồi xuống sofa suy tư một hồi, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Tống Ngôn đang đứng trong góc:

 

“Tống Ngôn, việc này cậu xử lý đi. Báo tin cho các tạp chí lớn cũng được, phát lên màn hình led quảng cáo ở các thành phố lớn cũng tốt, nói chung phải lan truyền thông báo treo thưởng ra ngoài, chỉ cần có đầu mối về Liên Liên, chúng ta sẽ trả thù lao dựa theo mức độ hữu hiệu của tin tức!”

 

Tống Ngôn hỏi: “Hạn mức cao nhất là bao nhiêu ạ?”

 

Lục Ngạo Thiên nói cực kỳ khí phách: “Không tiếc bất cứ giá nào.”

 

Đêm đó, tôi với Tống Ngôn ngồi xổm ở góc tường mưu đồ bí mật.

 

Tống Ngôn hỏi: “Chị biết hiện tại Hứa Liên Liên đang ở đâu ư?”

 

Tôi: “Tôi cũng không biết.”

 

Tống Ngôn: “Vậy chị làm thế chẳng phải là đang lừa bịp sao?”

 

Tôi khoát khoát tay: “Tôi không biết hiện tại cô ấy đang ở đâu, nhưng tôi biết địa điểm cô ấy với Lục Ngạo Thiên sẽ gặp lại nhau, chính là đúng ngày lễ tình nhân một tháng sau, hai người bọn họ sẽ có lần gặp lại lãng mạn trên cầu vượt.”

 

Tống Ngôn chợt tỉnh ngộ, sau đó cắn răng: “Người từng đọc nguyên tác đúng là thích thật!”

 

 

Thế là Tống Ngôn giả vờ bận rộn nửa tháng, cũng treo thưởng các thứ, nhưng chỉ toàn lấy được mấy tin vặt vãnh không quá quan trọng.

 

Điều này khiến Lục Ngạo Thiên càng thêm lo lắng.

 

Mãi tới một ngày trước ngày lễ tình nhân, Tống Ngôn mới nói ra tin tức quan trọng rằng Hứa Liên Liên sẽ xuất hiện chỗ cầu vượt.

 

Đồng thời hắn cũng nói, người thần bí truyền tin – cũng chính là tôi đây – báo giá 500 vạn.

 

Tôi vốn tưởng rằng Lục Ngạo Thiên nghe được cái giá này ít nhiều gì cũng sẽ cau mày một chút, nói tôi quá xảo trá vân vân, không ngờ sau khi anh ta nghe xong chỉ cười một tiếng tà mị:

 

“Rất tốt, Liên Liên xứng với cái giá này.”

 

 

Thật xin lỗi, là tôi đã đánh giá thấp trình độ não tàn của anh ta.

 

ĐM! Sớm biết vậy tôi đã báo ra cái giá cao hơn một chút.

 

Đúng ngày lẽ tình nhân, bá tổng tới cầu vượt chờ từ sớm. Tôi sợ sẽ xảy ra sai lầm gì, cũng tìm lý do tới đó.

 

Chúng tôi giả làm người qua đường đứng trên cầu vượt hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được một bóng người liễu yếu đào tơ xuất hiện trên cầu vượt.

 

Lục Ngạo Thiên trực tiếp mất khống chế, chạy thẳng tới dùng một tay ôm Hứa Liên Liên vào lòng, sau đó lại hung tợn uy hiếp cô ấy:

 

“Lần này anh nhất định phải giam em lại, không bao giờ cho em rời đi nữa.”

 

Hứa Liên Liên khóc như hoa lê dưới mưa: “Xin lỗi anh Ngạo Thiên, con của chúng ta đã không còn nữa rồi…”

 

Thân thể Lục Ngạo Thiên cứng đờ, anh ta ẩn nhẫn lại khắc chế mà xoa mặt Hứa Liên Liên an ủi:

 

“Không sao, sau này còn sẽ có, chúng ta sẽ sinh song bào thai, một cái trong tử cung, một cái ngoài tử cung.”

 

 

Tống Ngôn và tôi đang đứng ở cách đó không xa chỉ biết im lặng.

 

Ưu nhã, quá ưu nhã.

 

Vốn dĩ chuyện tới đây cũng nên kết thúc, nhưng chúng tôi có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, chẳng hiểu có cục đá bay từ đâu tới.

 

Cục đá xẹt qua trán Hứa Liên Liên, chỉ chớp mắt đã vẽ ra một vết rách nhỏ, máu tươi đỏ sẫm chảy ra.

 

Hứa Liên Liên che trán, yếu ớt ngã thẳng vào trong lòng Lục Ngạo Thiên.

 

Lục Ngạo Thiên như phát điên, điên cuồng gọi tôi: “Trần Miểu! Bác sĩ Trần! Mau tới cứu cô ấy!”

 

Tôi cạn lời đi tới, định móc băng dán cá nhân ra dán lại vết thương trên trán cho cô ấy, chợt nghe thấy một giọng nói truyền tới:

 

“Chờ đã!”

 

Chỉ thấy một dì duyên dáng sang trọng bước đến.

 

Lục Ngạo Thiên kinh ngạc gọi một tiếng mẹ.

 

Mẹ Lục tức giận chỉ vào Hứa Liên Liên mắng: “Chỉ vì cô ta mà Tô gia chủ động nói muốn từ hôn, con cái thằng bất hiếu này, hôm nay không ai được phép cứu cô ta!”

 

Lục Ngạo Thiên cắn răng: “Không! Con nhất định phải cứu cô ấy! Bác sĩ Trần, tôi trả cho cô 10 vạn!”

 

Mẹ Lục: “Tôi trả cho cô 20 vạn, đừng cứu.”

 

Lục Ngạo Thiên: “30 vạn…”

 

Tôi yên lặng lấy di động ra: “Hai vị, có thể thêm nhóm không? Hai người vào nhóm cạnh tranh giá, tôi cần lưu lại bằng chứng.”

 

Cuối cùng tôi quyết định lấy cái giá ngất ngưỡng hơn 300 vạn (hơn 10 tỏi vnđ) của Lục Ngạo Thiên để kết thúc trận cạnh tranh này.

 

Bởi vì nếu không kết thúc đi, sợ là vết thương của Hứa Liên Liên sẽ khép lại mất.

 

Chộp một nhúm lông dê, kiếm được tổng cộng 800 vạn.

 

Chúng tôi hẹn gặp Tô Kiều ở một quán rượu, đang tính thương lượng xem phải xử lý khoản tài chính còn lại thế nào, chỉ thấy Tô kiều vung tay lên:

 

“Mọi người không cần phải lo, hơn ngàn vạn còn lại để tôi.”

 

Tôi rất kinh ngạc: “Cô kiếm được từ đâu vậy?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo