Xuyên Thành Bác Sĩ Trong Truyện Bá Tổng - 4

Chương 4:

 

Bọn họ còn nói với cô ấy, giá trị duy nhất của cô ấy là để đám hỏi gia tộc. Rõ ràng cô ấy đã cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng ngay hôm sau đã quên.

 

Tôi dần ý thức được, hình như Tô Kiều đã bắt đầu có ý thức của riêng mình.

 

Vì thế, tôi thử thăm dò: “Cô Tô, cô cảm thấy kỳ quái là vì cô là một nhân vật trong truyện tổng tài bá đạo, cô có muốn thay đổi hướng đi của nhân vật không? Tôi có thể giúp cô.”

 

Tô Kiều sửng sốt, sau đó lại quấn một lọn tóc, cười nhạo:

 

“Lời này của cô thú vị thật, cứ coi như tôi là nữ chính trong truyện thật, từ nhỏ tới lớn đã xuôi gió xuôi nước, vị hôn phu cũng là rồng trong loài người, vì sao tôi phải thay đổi vận mệnh như vậy? Cô cho tôi một ý do để thuyết phục tôi đi.”

 

Tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng tàn nhẫn mở miệng: “Cô là nữ phụ chanh chua ác độc.”

 

Thế giới yên tĩnh.

 

Trong lúc nhất thời, tôi như nghe được tiếng tín niệm bị sụp đổ.

 

Tô Kiều tức tới mặt mũi tái nhợt: “Cái tên rác rưởi Lục Ngạo Thiên này! Tôi có tiền có sắc, người theo đuổi tôi xếp hàng dài từ đây tới Pháp, vậy mà anh ta dám biến tôi thành nữ phụ ác độc!”

 

Nói xong, cô ấy vênh váo chĩa vào tôi: “Rất tốt, cô thành công thuyết phục tôi!”

 

 

Quá trình khai đạo cho cô ấy thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

 

Tôi và Tô Kiều ăn nhịp với nhau. Tôi hỏi cô ấy:

 

“Có phải Tô thị nhà cô với Lục Ngạo Thiên đều muốn thu mua tái cơ cấu lại một công ty phần mềm, tên là Phong Tín không?”

 

Tô Kiều gật đầu: “Nhưng các chú bác tôi đều nói muốn nhường nó cho Lục gia…”

 

Tôi: “Nhường cái rắm! Nghe tôi, cô nhất định phải lấy được công ty này. Trước mắt bọn họ đang nghiên cứu một trò chơi, một năm sau trò chơi ấy sẽ hot toàn mạng!”

 

Lời tôi nói làm Tô Kiều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Nhưng chúng tôi thảo luận một hồi, chợt phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.

 

Lời nói của Tô Kiều không có trọng lượng, cô ấy không thể thuyết phục người trong nhà, mà tiền riêng cô ấy cất giữ thì lại không đủ.

 

Tôi tính toán giá cả của lô đồ cổ kia, cộng thêm cả lô đó vào cũng vẫn không đủ, còn thiếu 2000 vạn.

 

Tôi và Tô Kiều yên lặng nhìn về phía Tống Ngôn đang đứng trong góc.

 

Tống Ngôn khóc không ra nước mắt: “Cuối cùng hai người cũng nhớ tới em.”

 

Tôi đi tới vỗ vỗ bả vai hắn: “Nhìn thoáng một chút, đây là thiết lập của cậu, một quản gia có cảm giác tồn tại cực thấp.”

 

Tống Ngôn nhìn gương mặt lấm la lấm lét của tôi, yên lặng ôm ngực: “Bán đứng em cũng không đáng giá 2000 vạn.”

 

Tôi: “…”

 

Tôi trực tiếp túm cổ hắn: “Đi, hẳn dê béo sắp về nhà rồi, tiếp tục quay về biệt thự vặt lông dê thôi!”

 

Tôi và Tống Ngôn lại lắc lư trở về biệt thự.

 

Mới vừa vào cổng đã thấy dê béo đang ném đồ, không đúng, là Lục Ngạo Thiên đang ném đồ.

 

Lúc này trông anh ta cực kỳ có phong phạm bá tổng, đuôi mắt đỏ bừng, mặt mũi âm trầm dựa vào ghế sofa.

 

Thấy chúng tôi, anh ta không nhịn được nhíu mày nghi ngờ: “Sao hai người lại cùng đi ra ngoài?”

 

Tôi bình tĩnh nói láo: “Vừa rồi đồng nghiệp của tôi gọi điện thoại tới, nói là nhìn thấy một người rất giống cô Hứa, cho nên tôi với Tống quản gia mới chạy tới xem, kết quả chỉ là hiểu nhầm, ai…”

 

Tôi thở dài: “Cô Hứa yếu đuối bất lực lại đáng thương, có thể đi đâu được cơ chứ? Cô ấy còn chẳng có người bạn nào… Ai…”

 

Tôi càng nói, Lục Ngạo Thiên lại càng hối hận, anh ta thống khổ ôm đầu tự lẩm bẩm:

 

“Đều tại tôi, tôi không nên để cô ấy biết chuyện đám hỏi, chắc chắn Liên Liên rất hận tôi…”

 

Phi! Thằng đàn ông khốn nạn chết tiệt!

 

Không ngờ chuyện đầu tiên mà anh ta nghĩ tới lúc này lại là phải giấu giếm cô ấy, chứ không phải từ chối đám hỏi.

 

Không vặt hết lông của anh tôi không mang họ Trần!

 

Tôi cắn nhẹ môi, lơ đãng tiết lộ: “Hay là chúng ta dùng phương thức treo thưởng để thu thập tin tức của cô Hứa đi, hẳn chẳng mấy chốc sẽ có người tìm tới thôi. Chỉ tiếc…”

 

Nói tới đây tôi lại thở dài rồi lắc đầu, nhấc chân đi về phía phòng.

 

Đồng thời trong lòng còn đang đếm thầm ba, hai, một.

 

Lục Ngạo Thiên: “Chờ đã.”

 

Ha ha, dê mắc câu rồi.

 

Lục Ngạo Thiên trầm tư một lát rồi hỏi tôi: “Vì sao cô lại nói là đáng tiếc?”

 

Tôi giả vờ sững sờ: “Bởi vì nếu treo giải thưởng hẳn phải tốn rất nhiều tiền đi, vì tìm người mà phải tốn nhiều tiền như vậy có đáng không?”

 

Nói xong, tôi vội vàng giơ tay lên bịt miệng mình lại, mắt trợn trừng nhìn Lục Ngạo Thiên.

 

“Ôi trời ơi, vậy mà tôi lại quên! Cô Hứa là người yêu của ngài mà! Dù có phải tốn bao nhiêu tiền, hẳn ngài cũng sẽ tìm cô ấy cho bằng được, đúng không!”

 

Ánh mắt Lục Ngạo Thiên rất kiên định: “Đương nhiên.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo