Xuyên Thành Bác Sĩ Trong Truyện Bá Tổng - 7

Chương 7:

 

Lục Ngạo Thiên nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ bất ngờ: “Lâu rồi không gặp, cô thay đổi nhiều thật.”

 

Nói nhảm, tôi có tiền lại chịu chi, phú khí nuôi người, nếu không có biến hóa há chẳng phải tôi bào tiền anh vô ích rồi sao?

 

Tôi cười ha hả hai tiếng: “Lục tổng vẫn lóa mắt như trước kia.”

 

Ánh mắt anh ta đảo qua cái tủ sau lưng tôi, chớp chớp mắt: “Cô vừa ý chiếc nào trong này, tôi có thể tặng cho co.”

 

“Trời ơi, thật ạ?”

 

Tôi giả vờ kinh hỉ, chỉ cái ở phía trong nhất rồi lại chỉ cái phía ngoài nhất: “Cái này, còn cả cái này nữa.”

 

Lục Ngạo Thiên cười tà mị: “Gói hai cái này lại cho tôi…”

 

Tôi: “Ý tôi là hai cái này tôi không thích, còn lại tôi thích hết.”

 

Lục Ngạo Thiên sửng sốt.

 

Lần đầu tiên tôi thấy vẻ nghẹn ứ xuất hiện trên mặt bá tổng, tâm tình sung sướng lạ thường.

 

Tôi còn đang chờ xem anh ta định xử lý thế nào, đột nhiên Lục Ngạo Thiên thống khổ ôm ngực, quỳ rạp xuống đất.

 

Trợ lý hét lên kinh hãi: “Lục tổng.”

 

Ôi trời ơi, không phải chứ, không mua nổi liền giả vờ bệnh?

 

Tôi ghét bỏ lắc đầu, đang định đi lướt qua cái tên mất mặt này, đột nhiên, ý thức tôi có một chớp mắt mơ hồ, cảm giác cứ như linh hồn có thể bị hút ra khỏi cơ thể bất cứ lúc nào.

 

Một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu tôi.

 

Lục Ngạo Thiên là nhân vật trọng yếu của bộ truyện bá tổng này, nếu anh ta không còn, thế giới này cũng sẽ sụp đổ.

 

Không được! Tôi mới kiếm được nhiều tiền như vậy!

 

Tôi trực tiếp trượt quỳ, phóng vèo tới trước mặt Lục Ngạo Thiên, đẩy trợ lý ra, bắt đầu hồi sức tim phổi cho Lục Ngạo Thiên.

 

“Con mẹ nó anh không được chết! Anh có nghe thấy không!”

 

Bốp, tôi tát cho anh ta một tai.

 

Chưa tỉnh?

 

Tôi lại ấn thêm vài giây rồi tát bốp lên mặt anh ta một cái nữa.

 

Vẫn chưa tỉnh?

 

Tôi chỉ vào trợ lý: “Anh tới hô hấp nhân tạo cho anh ta.”

 

Tôi mới vừa dứt lời, Lục Ngạo Thiên đã ho khan hai tiếng, khoan thai tỉnh lại.

 

Anh ta cố tập trung tầm nhìn nhìn tôi, nửa bên mặt sưng húp, ánh mắt nóng bỏng: “Trần Miểu, là cô đã cứu tôi.”

 

Chờ đã, trong lòng tôi dấy lên dự cảm xấu.

 

Vì sao trong mắt anh lại xuất hiện biểu đồ hình quạt!

 

Còn ghi chú rõ ràng 3 phần xúc động, 7 phần thờ ơ!

 

Lục Ngạo Thiên nắm lấy cổ tay tôi, nói một cách rất chân thành: “Cô thành công thu hút sự chú ý của tôi!”

 

Ọe, quá buồn nôn.

 

Tôi lấy túi xách lấp kín mặt anh ta.

 

Lục Ngạo Thiên: “Cô là người phụ nữ đầu tiên dám đối xử với tôi như vậy.”

 

A a a a a… Anh không được qua đây!

 

 

Quãng thời gian trước tôi đã mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cho tới bây giờ tôi mới ý thức được, nữ phụ 2 của bộ truyện mãi vẫn chưa lên sân khấu!

 

Tôi vận dụng năng lực tài chính điều tra thử.

 

Nữ phụ 2 là một người dốc lòng gây dựng sự nghiệp, lại đang ở thời kỳ mới vừa khởi nghiệp, vì kéo đầu tư mà tới tìm Lục Ngạo Thiên.

 

Hai người cùng chí hướng, rất nhanh đã nảy sinh tình cảm.

 

Nhưng bây giờ…

 

Mẹ nó, tôi sơ ý lỡ tay đầu tư cho nữ 3 rồi!

 

Trang trại chăn nuôi ngỗng của cô ấy đã bắt đầu đi vào giai đoạn sinh sản, mấy ngày trước cô ấy còn gửi tới cho tôi một rương trứng ngỗng.

 

Cho nên cốt truyện vốn thuộc về cô ấy, giờ lại bị đổi sang cho tôi đúng không?

 

Đúng là có nhân tất có quả, báo ứng của Lục Ngạo Thiên chính là tôi.

 

Lục Ngạo Thiên bắt đầu nhắn tin gọi điện liên tục cho tôi. Mỗi lần chỉ có vài câu như vậy.

 

“Cô rất đặc biệt.”

 

“Cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?”

 

“Ôi, bé mèo Kitty quyến rũ của tôi.”

 

 

Mỗi lần nhìn thấy tin nhắn, tôi lại tàn nhẫn phỉ nhổ cái thế giới này một lần.

 

Nhưng một người đầy dầu mỡ như vậy mà tôi lại không thể giết.

 

Tôi thật sự muốn dùng một súng bắn chết anh ta đi!

 

Sau một tuần bị Lục Ngạo Thiên hành hạ, người mẹ đầy tự tin của anh ta lại tới tìm tôi.

 

Bà ta đi thẳng vào vấn đề, ném cho tôi một tấm chi phiếu 500 vạn.

 

“Cô Trần, tôi nhớ cô là bác sĩ đúng không? Khoản tiền này cô có dùng nửa đời sau cũng không thể kiếm được, tôi khuyên cô nên thức thời một chút, rời xa con trai tôi đi.”

 

Nếu đổi lại trước đây, tôi nhất định sẽ cầm chi phiếu khom lưng cúi đầu nói vâng, cháu cút ngay đây.

 

Nhưng tôi hiện tại vốn là một người không thiếu tiền.

 

Kẻ có tiền thì truy cầu cái gì? Đương nhiên là bức cách.

 

Vì thế, tôi chậm rãi thu hồi tấm chi phiếu, cười khẩy với mẹ Lục:

 

“Tôi xin thay mặt quỹ ngân sách trẻ em cảm ơn thím Lục.”

 

Mẹ Lục tức giận: “Cái gì?”

 

Bà ta tức tới mức muốn cầm ly trà trên bàn hắt tôi, nhưng tôi đã sớm đoán trước được, nhanh chóng nghiêng đầu, nước hất vào khoảng không.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo