Yêu Phải Nói Thành Lời - Chương 1

01


Tôi muốn ly hôn, chính là vào buổi chiều hôm nay.


Mối quan hệ giữa tôi và anh ấy diễn ra vô cùng đơn giản: xem mắt, hẹn hò, ra mắt gia đình, kết hôn.


Thật ra, ngay từ đầu, chúng tôi cũng chẳng thể gọi là yêu đương theo đúng nghĩa. Chỉ là người lớn giục giã, thấy hợp thì cưới.


Tôi là nhân viên tài vụ của một công ty nước ngoài, anh ấy là giáo sư đại học, công việc của cả hai đều ổn định, tương xứng.


Chúng tôi không thực sự hiểu nhau, thậm chí số lần hẹn hò trước khi kết hôn còn đếm trên đầu ngón tay.


Sau khi về chung một nhà, cả hai bắt đầu học cách hòa hợp, nhưng thời gian trò chuyện gần như không có. Những lúc tôi muốn tâm sự, anh ấy luôn tìm cớ ra ngoài.


Ban đầu, tôi nghĩ anh ấy bận công việc. Sau này, tôi phát hiện, anh ấy chẳng có gì để xử lý cả—chỉ là đi tụ tập.


Những buổi gặp gỡ ấy, nghe nói lúc nào cũng có mấy nữ sinh trẻ trung, đầy sức sống. Nhưng chuyện này nằm ngoài phạm vi tôi có thể can thiệp.

Chúng tôi ngủ chung một giường, nhưng tâm hồn thì chẳng hề đồng điệu.


Tôi từng nghĩ, có lẽ cả đời này cũng chẳng thể tìm được một người thực sự hiểu mình. Nếu vậy, cứ sống ngày nào hay ngày đó, dù sao người đàn ông trước mắt tôi cũng xem như không tệ—ngoại hình sáng sủa, học thức cao. Biết đâu, có thể diễn một kịch bản "cưới trước yêu sau" như trong tiểu thuyết?


02


Hôm ấy, anh ấy đi tụ tập đến khuya mới về. Khi tôi vừa bước ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, đã thấy anh ấy loạng choạng ngã ngay trước bậc thềm.


Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy chật vật như vậy. Trước mặt người khác, anh ấy là một phó giáo sư Triết học lạnh lùng nghiêm túc, sau lưng, anh ấy là công tử phóng đãng lang thang ở các quán bar.


Anh ấy chưa từng thể hiện điều đó trước mặt tôi, nhưng mỗi đêm, khi anh ấy ngủ say, chiếc điện thoại trên bàn vẫn sáng liên tục với những tin nhắn:

“Giáo sư Thẩm, ngủ ngon.”

“Hôm nay anh lại lăn lộn ở quán bar nào vậy?”


Tôi mở cửa, kéo anh ấy vào nhà, để anh nằm trên sofa rồi xoay người vào bếp… Mặc dù tôi không biết nấu canh giải rượu, nhưng tôi vẫn pha cho anh ấy một cốc nước mật ong như cũ.    


Nhìn anh uống xong, tôi chẳng quan tâm thêm, tiếp tục làm việc của mình, mặc kệ anh nằm trên nền đất lạnh lẽo.


Đột nhiên phía sau có người ôm lấy tôi, anh ấy thì thầm gọi một cái tên nhỏ: “Vãn Vãn…” Cho dù tôi biết trong nhà trừ anh ấy ra thì không có ai, nhưng tôi cũng bị sự đột ngột này dọa đến ngơ ngác.


Ngay khoảnh khắc đó, anh lợi dụng thời cơ, mạnh mẽ kéo tôi vào một cuộc cuồng nhiệt chưa từng có. Dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự chiếm hữu mãnh liệt đến vậy.



Ngày hôm sau, anh ấy không có lớp buổi sáng, nhưng tôi dậy rất sớm.


Bên ngoài cửa sổ, ánh bình minh le lói.… Có lẽ anh ấy sẽ không nhớ một đêm này, nhưng đối với tôi mà nói thì lại vô cùng rõ ràng. 


Tôi thu dọn đồ đạc của mình xong rồi xách túi đến công ty. 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo