03
Trước khi kết hôn, chúng tôi đã đặt ra một thỏa thuận: Cả hai đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, nên sẽ không có con trong vòng ba năm.
Tôi sớm quên đi chuyện tối hôm đó. Dù sao, nó cũng chỉ là một trải nghiệm khác biệt trong cuộc sống vốn bình lặng của tôi, không có gì đáng lưu luyến cả.
Nhưng tôi bắt đầu dần dần cảm thấy sự thay đổi của cơ thể.
Tôi thường xuyên buồn ngủ.
Trước đây tôi luôn đọc tiểu thuyết lướt video đến tận hơn mười hai giờ mới lên giường nghỉ ngơi, nhưng dần dần tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ vào lúc mười giờ.
Tôi trở nên dễ mệt mỏi.
Dù công việc tài vụ không đòi hỏi vận động nhiều, nhưng lượng công việc mà trước đây tôi có thể xử lý dễ dàng, giờ lại khiến tôi kiệt sức.
Tối Chủ nhật, như thường lệ, tôi về nhà ba mẹ.
Anh ấy có lúc sẽ cùng tôi về nhà, nhưng phần lớn thì sẽ không.
Lần nào tôi cũng nói với ba mẹ: Con đi dạo phố cùng các chị em xong thì qua đây luôn, nên không gọi anh ấy.
Lần nào ba mẹ cũng sẽ nhắc đến hai câu, nhưng cũng chỉ giới hạn trong hai câu, chứ không có hành động gì khác.
Ba mẹ luôn rất hài lòng về cuộc hôn nhân của tôi—một gia đình môn đăng hộ đối, một người chồng có sự nghiệp vững chắc.
Mẹ anh ấy mất sớm, ba quanh năm ở nước ngoài thực hiện điều tra nghiên cứu, không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của chúng tôi, thậm chí ngay cả quan hệ mẹ chồng nàng dâu tôi cũng không cần xử lý.
Ba mẹ tôi vẫn luôn khen không dứt miệng đối với cuộc hôn nhân này.
Tuần này, tôi như thường lệ, nhận dạng vân tay mở cửa nhà ra, mẹ đang bận rộn trong nhà bếp, ba ngồi bên cạnh bàn ăn giúp mẹ chuẩn bị đồ ăn.
Thấy tôi về, hai người vui vẻ ra mặt, nhưng cũng lập tức hỏi một câu: “Tiểu Tiêu không về cùng con sao?”
Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ biết nói: “Anh ấy có chút việc.”
Ba lập tức cau mày: “Một giáo sư thì có chuyện gì vào cuối tuần chứ! Ngay cả cùng vợ về nhà ngoại một chuyến cũng không chịu.”
Tôi mệt mỏi phản bác, không trả lời lại. Câu chuyện bên lề này cứ như vậy mà bỏ qua.
Trên bàn cơm, cá chua ngọt và miến hấp sò điệp mà bình thường tôi thích ăn nhất vẫn được tôi yêu thích.
Nhưng hôm nay luôn cảm thấy mùi vị hai món này khác khác, mới đầu tôi tưởng mẹ cho ít ra vị, nên mở miệng trêu chọc: “Mẹ ơi, con là bảo bối của mẹ thật, nhưng mẹ cũng không thể bớt đường thế này chứ!”
Khuôn mặt mẹ tràn đầy nghi ngờ nhìn tôi: “Đâu có đâu, đây đều là tỷ lệ con thích ăn nhất mà, mẹ ghi trong điện thoại hết mà! Không sai đâu.”
Lẽ nào vị giác của tôi xảy ra vấn đề rồi sao?
Ăn cơm xong, tôi và ba mẹ cùng ngồi xem tivi ngồi trên sô pha, tôi lại ngủ đi lúc nào không biết.
Chín giờ tối, tôi từ từ tỉnh dậy trên sô pha, nhìn ba mẹ vẫn đang xem tivi, cho rằng chưa qua bao lâu, bản thân chỉ ngủ gật một lúc mà thôi.
Ngồi dậy nhìn thấy cái chăn đắp trên người mình, cầm điện thoại lên xem, thời gian đã đến chín giờ hai mươi lăm rồi, trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn công việc vẫn chưa xử lý, nhưng lại không thấy tin nhắn của anh ấy.
Cũng đúng, là một cặp vợ chồng không có cơ sở tình cảm, thì có chuyện gì cần hỏi đâu chứ?
Ba mẹ thấy tôi tỉnh dậy, bảo tôi ăn hoa quả. Tôi vừa ăn vừa nghe hai người hỏi: “Bé con à, công việc dạo này mệt lắm sao?”
Tôi ăn cả rồi trả lời: “Không ạ, vẫn giống trước kia thôi ạ.”
Nghe xong câu trả lời của tôi, ba mẹ cũng không nhắc lại vấn đề này.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến mười giờ, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Trước khi đi, mẹ như có như không nhắc nhở: “Bé con à, nhớ kiểm tra cơ thể định kỳ nhé.”
Tôi trả lời qua loa: “Vâng, biết rồi ạ. Mẹ ơi, tuần sau gặp lại.” rồi quay người đi ra khỏi nhà.
Cảm thấy gần đây cơ thể khác lạ, ngày hôm sau lần đầu tiên tôi xin nghỉ một ngày, chuẩn bị đến bệnh viện kiểm tra tổng quát. Tôi không nói cho bất cứ ai, một mình đến bệnh viện.
Trong bệnh viện.
Trên tay tôi nắm chặt tờ đơn các mục cần kiểm tra, khi đang đợi kết quả kiểm tra, đột nhiên nhìn thấy một mình anh ấy đứng trong sảnh lớn.
Tôi vừa đứng dậy muốn hỏi sao anh ấy lại đến bệnh viện, thì thấy một cô gái nhảy nhót tung tăng chạy từ nhà vệ sinh ra, khoác lên cánh tay của anh ấy.
Tôi lại ngồi xuống, không làm gì nữa, yên lặng đợi kết quả.
Đợi tất cả kết quả cùng ra, tôi nhìn báo cáo kiểm tra siêu âm trên tay, sửng sốt.
Trên báo cáo chỉ ra: Mang thai trong tử cung chín tuần.
Suy tính thời gian, hình như là lần đó, cái lần anh ấy không có ký ức gì, tôi mang thai con của chúng tôi.
04
Tôi đăng ký số thứ tự của khoa sản vào ngày hôm sau.
Buổi tối về đến nhà, anh ấy đã ở trong nhà rồi, chỉ nhìn tôi một cái, rồi hỏi: “Vừa tan làm à?”
Trong đầu tôi vẫn bị chuyện kiểm tra ra đứa bé vào buổi sáng chiếm lấy, không trả lời câu hỏi này của anh.
Tôi trực tiếp về phòng, không chú ý đến anh ấy đi theo, nên anh ấy cứ như vậy bị tôi đóng cửa nhốt ở bên ngoài.
Anh cũng không tức giận, mà ở ngoài cửa dịu dàng hỏi: “Vợ à, hôm nay có chuyện gì không vui sao?”
Tôi đột nhiên nhớ đến chuyện buổi sáng nhìn thấy bóng dáng của anh ấy và cô gái ở bệnh viện.
Tôi đứng dậy đi đến mở cửa, nhìn anh.
Anh có khí chất không giống những người đàn ông ba mươi tuổi, mà giống chàng trai hai mươi tuổi hơn, đôi mắt đào hoa thâm tình, cứ yên lặng như vậy mà nhìn tôi.
Tôi quét mắt nhìn anh, ăn mặc giống buổi chiều, thậm chí còn không kịp tắm rửa thay quần áo.
Tôi hỏi anh ấy: “Sao hôm nay trên người lại có mùi rượu?”
Anh sửng sốt một lúc, một tay nắm chặt tay tôi: “Khứu giác tốt thật, anh không từ chối được đồng nghiệp, bị kéo đi cùng đến bàn rượu.”
Tôi im lặng không lên tiếng rút tay mình về: “Được rồi, đi tắm đi.” Sau đó đi qua anh vào thư phòng.
Bây giờ tôi không muốn ở trong một phòng với anh ấy, tôi muốn thuyết phục bản thân đó không phải là anh, cho dù vừa rồi anh ấy nói với tôi buổi chiều anh ấy đi làm gì rồi.
Nhưng nghĩ lại đến những gì anh mặc, tôi lại không thể không thừa nhận.
Đó chính là anh.
Tôi vốn không muốn ở chung một phòng với anh ấy, đợi anh ấy ngủ say, tôi lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ chính, thu mình một góc trên ghế sô pha phòng khách, dường như tôi có lại cảm giác an toàn khi còn nhỏ.
Ngày hôm sau, anh vẫn chưa tỉnh, tôi đã xuất phát lên đường đến bệnh viện rồi.
Trong phòng khám, bác sĩ nói: “Đứa bé này rất có sức sống đó, bây giờ xem ra khá ổn định, vợ chồng hai người thương lượng xem có muốn đứa bé này không, nếu muốn thì tuần thứ mười hai nhớ đến lập hồ sơ, đến khi đó nhớ gọi chồng cô nữa. Nếu như không muốn, vậy thì hãy sớm đặt lịch phá thai đi.”
Tôi mở miệng, câu nói chồng không có thời gian bị mắc kẹt trong cổ họng nói không nên lời, sao anh ấy lại không có thời gian chứ? Hôm qua anh ấy còn đi kiểm tra cùng một cô gái nhỏ cơ mà.
Ăn cơm trưa trong một nhà hàng gần bệnh viện, rồi tôi trở về nhà, khi anh thấy tôi về, rõ ràng ngạc nhiên một chút.
Tôi không bối rối vì ánh mắt của anh, tự nhiên đi vào phòng, tắm rửa, rồi nằm xuống ngủ.
Khi ngủ, tôi nằm mơ: “Trong mơ tôi và anh bắt đầu do yêu nhau, không có mâu thuẫn, có một đứa con gái đáng yêu, trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.”
Khi tỉnh lại mặt trời đã lặn về phía tây, anh đã làm xong cơm tối đang ở trước bàn ăn: “Anh đang định đi gọi em dậy. Mau đến ăn cơm đi.”
Tôi ngồi trước bàn ăn, nhìn nhau không nói gì.
Nhớ đến lời dặn của bác sĩ và thỏa thuận giữa hai chúng tôi, tôi bắt đầu thăm dò anh: “Thẩm Tiêu, chúng ta có con đi.”
Anh không hề nghĩ ngợi trả lời tôi một câu: “Lâm Vãn Dạng, chúng ta thỏa thuận rồi mà, trong vòng ba năm sẽ không có con.”
Tôi mím môi cười: “Chỉ là em thấy nhà đồng nghiệp có đứa bé rất đáng yêu, nên thuận miệng hỏi thôi.”
Anh ấy không trả lời.
Trải qua sự việc bữa tối, cả tối tôi và anh ấy không nói gì với nhau.
Tôi ngồi trước bàn làm việc, xử lý công việc đọng lại trong hai ngày nghỉ này.
Anh cầm sách và máy tính xách tay, không biết đang ghi chép gì.
Chắc là soạn bài, dù sao thì anh ấy cũng là phó giáo sư.
Hiệu suất công việc tối nay chậm đến lạ, lời của bác sĩ và sự lạnh lùng của anh chiếm lấy tâm trí tôi. Tôi dứt khoát dừng làm việc, về phòng gọi điện thoại cho ba mẹ.
Điện thoại kết nối: “Bé con à, sao hôm nay lại nhớ đến gọi điện thoại cho chúng ta vậy?”
Tôi cố gắng bình ổn cảm xúc của mình: “Mẹ ơi, gần đây công ty không có chuyện gì cả, con muốn về nhà ở mấy ngày.”
Có lẽ mẹ đã phát giác ra sự thay đổi trong cảm xúc của tôi, bà hỏi: “Có phải cãi nhau với Tiểu Thẩm rồi không?”
Tôi trả lời: “Không có, chỉ là nhớ mẹ thôi! Chẳng lẽ kết hôn rồi thì con không còn là bảo bối của ba mẹ nữa sao? Không thể về nhà ở sao?”
Mẹ cười ra tiếng: “Con đó, thật là lắm điều. Muốn về nhà ở thì về nhà ở, ở đây vĩnh viễn là nhà của con, ba mẹ mãi mãi yêu con.”
Nước mắt của tôi chảy dọc theo khuôn mặt rơi xuống ga giường, tôi lau nước mắt, nói: “Vậy đợi chút nữa con về đó.”
Nói xong thì cúp điện thoại, bắt đầu thu dọn hành lý.
Có lẽ anh nghe thấy tiếng động trong phòng, nên đi đến trước cửa, hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Tôi bình tĩnh trả lời: “Gần đây công việc không bận lắm, em về nhà ở mấy ngày.”
Anh chỉ trả lời một câu: “Được.”
Tôi nhìn anh: “Thẩm Tiêu, anh không có gì muốn nói sao?”
Đáy lòng tôi muốn anh ấy giải thích chuyện hôm qua ở bệnh viện. Nhưng anh ấy chỉ nói một câu: “Chút nữa anh đưa em qua đó.”
“Được.”
Mười giờ, xe của anh vững vàng dừng trước cửa nhà. Tôi tự mình lấy một số quần áo và túi xách, xuống xe, không quay đầu lại đi vào cửa nhà.
Ba mẹ thấy tôi đến nhà, thì hỏi một câu: “Tiểu Thẩm đưa con đến đây à?”
“Vâng.”
“Ôi trời, Tiểu Thẩm cũng không vào ngồi một lúc à.”
“Anh ấy còn có việc.”
Ba hơi tức giận: “Lần nào cũng có việc! Vợ còn không quan trọng bằng việc của nó.”
Tôi nhếch khóe miệng lên cười: “Không sao đâu ạ, cũng chỉ vì kiếm tiền nuôi gia đình thôi ạ.”
Mẹ thấy tôi không vui vẻ, lo lắng hỏi: “Không cãi nhau với Tiểu Thẩm thật sao?”
Tôi quay người đi vào phòng, vừa đi vừa bình thản nói: “Con mang thai rồi, anh ấy không muốn. Không cần gọi cho anh ấy xác nhận, anh ấy có muốn đứa bé này đi nữa thì con cũng sẽ không trở về.”
Ba vừa lấy điện thoại ra khỏi túi, lại đặt về, lo lắng đứng ở giữa cửa: “Vậy con nghĩ thế nào.”
Mẹ lườm ông một cái: “Phá thai rất không tốt cho phụ nữ, ông nỡ để bé con nhà mình chịu một lần sao.”
Ba nói: “Vậy cũng phải xem ý kiến của bé con chứ. Thẩm Tiêu đó không cần, cùng lắm thì sinh ra ba nuôi, cũng không phải không nuôi được một đứa bé.”
Nghe thấy lời này, tôi nở nụ cười từ trong lòng duy nhất trong mấy ngày nay: “Đúng vậy, con cũng không phải là không nuôi được một đứa bé.”