05
Ba ngày sau, tôi mang theo giấy ly hôn trở về nhà của tôi với anh.
Không ngoài dự đoán, anh không có nhà. Nhìn thấy căn phòng sạch sẽ và không có quần áo ở ban công, là tôi biết, tối qua anh ấy cũng không ở nhà.
Tôi gọi điện cho anh, anh bắt máy: “Sao vậy, vợ?”
Tôi lạnh nhạt nói: “Bao giờ anh về.”
“Anh đang trên đường về.”
“Được.”
Mười phút sau, tôi nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra.
Tôi không quay đầu nhìn anh, anh đặt chìa khóa xe xuống, nhìn tôi và thư thỏa thuận ly hôn trên bàn.
“Đây là gì?”
“Thư thỏa thuận ly hôn.”
“Vì sao?”
“Không có cơ sở tình cảm, có người mình thích hơn rồi.”
“Ừm.”
Anh không hề xem nội dung thỏa thuận, đã ký lên thư thỏa thuận ly hôn rồi. Tôi yên lặng nhìn anh, có lẽ đây là những lần cuối cùng nhìn thấy anh rồi.
Anh có đôi mắt tôi thích, tỏa ra khí chất cũng rất thu hút tôi.
Tôi lại nhớ đến sự dịu dàng của anh vào tối hôm đó, tôi nghĩ: “Có khi nào tôi thẳng thắn với anh, liệu sẽ có kết quả khác không.”
Nhưng nghĩ đến khi anh lạnh lùng nhắc đến thỏa thuận đó, tôi cầm lấy thư thỏa thuận ly hôn, đứng dậy rời đi, đến cửa: “ Ba giờ chiều thứ hai, gặp ở Cục dân chính.”
“Ừm.”
06
Tôi không hỏi vì sao anh lại đồng ý sảng khoái như vậy, có vô số lý do thuyết phục tôi rằng anh sẽ đồng ý, có lẽ là cô gái ở bệnh viện đó, hoặc có lẽ là người khác.
Tôi mãi mãi sẽ không phải là lựa chọn đầu tiên của anh ấy.
Tôi cười tự giễu, biết rõ mình sẽ không phải là lựa chọn đầu tiên của anh ấy, mà vẫn vì tất cả của anh dần dần lún sâu vào “Tình yêu” này.
Thôi vậy, có lẽ ly hôn cũng là một cách giải thoát.
Sẽ không còn khoảnh khắc đấu tranh tinh thần quấn lấy tôi.
Tôi và anh ấy, chỉ là trải qua một giấc mơ rất hoang đường, chúng tôi trong mơ không có kết cục tốt đẹp mà thôi.
Hy vọng kiếp sau sẽ không gặp lại.
Tôi nhận được tin nhắn của anh: “Em thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao?”
Tôi không trả lời nữa.
Anh ấy như một người chuyên nói dối, lừa gạt tôi cùng anh tạo ra một lời nói dối lớn hơn, sau đó cùng bù đắp lỗi lầm chúng tôi phạm phải bằng phần đời còn lại.
Từ thứ bảy đến thứ hai, đối với tôi mà nói, tôi đã trải qua ba ngày dài dằng dặc, vô số lần tôi hối hận về lựa chọn ly hôn của mình, hình như tôi rơi vào trong vùng biển vô tận, không ngừng rơi xuống, dần dần chết chìm trong đó.
Tôi cũng nói với mình vô số lần: “Đã ra quyết định rồi thì đừng hối hận nữa, người lật lọng không đáng được yêu chút nào. Nhưng tôi xứng đáng được yêu mà.”
Tôi nằm mơ, có lẽ là chúng tôi đến từ thế giới song song, trong mơ chúng tôi cũng không được chết tử tế.
Tôi tin rằng: “Có lẽ kết cục của tôi và anh ấy là sự sắp đặt của số phận, chúng tôi đều sẽ gặp được người tốt hơn.”
Ngày đầu tiên, tôi luôn thỉnh thoảng nhìn điện thoại, nhưng anh ấy không liên lạc với tôi.
Ngày thứ hai, tôi không nhìn điện thoại nữa, anh ấy vẫn không liên lạc với tôi.
Ngày thứ ba, tôi không ôm chờ đợi gì từ anh ấy nữa, thì anh ấy lại gửi cho tôi một tin nhắn: “Trong nhà có thứ gì cần mang đi không? Anh mang đến cho em.”
Nước mắt tràn đầy viền mắt: “Anh ấy không có chút tình yêu nào với tôi, thậm chí không kịp chờ mà muốn ly hôn với tôi.”
Hai giờ chiều, tôi bắt đầu chuẩn bị bản thân. Tôi trang điểm một kiểu anh ấy chưa từng thấy, hy vọng anh ấy nhớ kỹ tôi tùy ý phô trương, chứ không phải là tôi dịu dàng khí chất. Tôi hy vọng anh ấy biết, tôi của trước đây không giống như khi ở bên anh ấy.
07
Sắp đến ba giờ rồi, lần cuối gặp nhau, tôi không muốn đến muộn, nhưng đường xá hỗn loạn, đoạn đường tiếp theo, đáng lẽ chỉ mất ba phút đi đường, giờ ít nhất phải mười lăm phút.
Tôi không bảo tài xế dừng lại, mà dặn chú ấy đợi khi đi qua đoạn đường đông đúc này, dưới tình hình đảm bảo an toàn, đi nhanh một chút, tôi đang gấp.
Chú ấy câu có câu không hỏi tôi: “Cô gái muốn đến Cục dân chính kết hôn sao? Sao không thấy người yêu của cháu đi cùng vậy?”
“Ngại quá chú, cháu đến ly hôn.” Tôi vừa nhìn giờ trên điện thoại, vừa trả lời tài xế lái xe.
Không dễ gì qua được đoạn đường đông đúc, tài xế nói: “Cô gái à, bây giờ kết hôn hay ly hôn đều không dễ dàng, cháu không nghĩ lại thật sao?”
Tôi không trả lời.
Tôi cảm thấy rõ ràng tài xế đã đi với tốc độ chậm hơn rất nhiều, dường như muốn khuyên nhủ tôi.
Không dễ gì mới lên trên cầu vượt cách Cục dân chính chưa đến mấy chục mét, tài xế lại nói: “Cô gái, rẽ qua khúc này xuống cầu vượt là đến Cục dân chính rồi, cháu không nghĩ kỹ lại thật sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía tài xế, xuyên qua cửa sổ của xe, tôi nhìn thấy Thẩm Tiêu đang đợi ở đầu đường, tôi không biết anh ấy có thấy tôi không, chắc là không. Dù sao thì anh ấy vẫn luôn cúi đầu gõ bàn phím.
Tôi nói với tài xế: “Bác tài, chú thả cháu ở đây đi, mấy chục mét dưới kia cháu tự đi, cháu sắp không kịp rồi.”
Dường như bác tài vẫn muốn khuyên tôi, tôi nhìn số tiền trên đồng hồ, quét mã QR, đang muốn trả tiền xe.
Một chiếc xe van với tốc độ cao, hình như đã mất khống chế, đang điên cuồng lao về phía chúng tôi, khoảng cách càng ngày càng gần, tôi và tài xế không ai chú ý đến, vào lúc tôi vừa trả tiền xong, xe của chúng tôi bị một lực đâm mạnh khiến xe bị lật nghiêng xuống cầu vượt.
Khoảnh khắc xe bị lật nghiêng đó, tôi thấy trên điện thoại có một tin nhắn của Thẩm Tiêu.
Tôi muốn bắt lấy điện thoại đang rơi trong không trung, muốn bảo Thẩm Tiêu mau chóng gọi 120, cứu lấy tôi và đứa bé chưa thành hình trong bụng.
Nhưng tốc độ xe rơi quá nhanh, sau khi một âm thanh vô cùng to vang lên, tôi nhắm mắt lại.
Đợi đến khi tôi mở mắt ra, đầu xe đã bắt đầu tự cháy, xung quanh đầy người.
Tôi cố gắng mở to mắt, muốn mở cửa xe ra, nhưng tôi không đứng dậy được, không mở được cửa trên đầu.
Tôi muốn cử động một cái, đổi một tư thế có thể bảo vệ đứa bé, nhưng cơn đau xé rách khiến tôi không động đậy được.
Tôi nghe thấy tiếng còi báo động vang lên, tôi cho rằng hy vọng của mình đến rồi.
Mí mắt trên và mí mắt dưới đang không ngừng đánh nhau, tôi không thể khống chế được mình nữa, nặng nề nhắm hai mắt lại.