Chương 10… Cấp tiền bối kỳ phân nhân duyên
Vì lịch quay kéo dài hơn dự kiến, Giản Chi phải ở lại phim trường suốt một thời gian dài.
Nhưng lạ thật… Ngủ một giấc đến sáng, anh lại cảm thấy khoẻ khoắn lạ thường. Không còn buồn ngủ, không có cảm giác uể oải như mọi hôm.
Giang Ngôn Sinh dậy từ sớm. Vì sợ làm phiền Giản Chi nghỉ ngơi, cậu lặng lẽ mang laptop xuống sảnh khách sạn để làm việc. Vừa ra khỏi thang máy, không ít người chào hỏi cậu với vẻ kính nể, giống như đang gặp một nhân vật lớn.
Tới khu vực làm việc, vài nhân viên trẻ tuổi đã ngồi ở bàn phía trước. Thấy Giang Ngôn Sinh đến, cả nhóm đều đồng loạt nhìn về phía cậu.
Giang Ngôn Sinh đoán được chuyện gì đang xảy ra. Sau vụ việc hôm qua, cái tên “trợ lý của Giản Chi” gần như trở thành tiêu điểm trong giới. Mặc dù vẫn là người vô danh, nhưng sự chú ý thì đã không còn nhỏ.
Cậu tập trung xử lý công việc, mắt dán vào màn hình, không để ý rằng ở đầu bàn đối diện đã có người ngồi xuống từ lúc nào.
Cho đến khi cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt trên người, Giang Ngôn Sinh mới ngẩng đầu.
‘Là Tạ Triệt.’
Vừa nhìn thấy người, cậu đã không có ý định chào hỏi. Cậu không phải kiểu người dễ làm thân với người cũ.
Tạ Triệt cười khẽ, có phần trêu chọc, mỉa mai người quen cũ:
“Không nói gì à? Dù sao cũng là người quen cũ.”
Thanh âm quen thuộc khiến Giang Ngôn Sinh khựng một nhịp. Nhưng ánh mắt cậu vẫn bình lặng:
“Cậu có ý gì?”
Tạ Triệt khẽ nhếch môi, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Đừng giả vờ. Tôi biết hết rồi. Cậu làm những chuyện này… chẳng phải vì Giản Chi sao?”
“Thì sao?”
Giang Ngôn Sinh hạ thấp giọng, mặt tỉnh bơ nhìn gã đàn ông trước mặt.
“Liên quan gì đến cậu?”
Tạ Triệt thoáng khựng, khí thế lập tức bị chặn. Dù là Alpha, đứng trước Giang Ngôn Sinh lại chẳng thể chiếm thế thượng phong. Tin tức tố đặc biệt của cậu đủ khiến bất kỳ ai khó mà áp đảo được.
“Cậu thật cố chấp. Cắm đầu vào một người, không sợ đâm đầu vào tường à?”
Tạ Triệt giọng cao hơn, thu hút ánh nhìn khó chịu của những người xung quanh. Gã lập tức ho nhẹ hai tiếng, che đi sự lúng túng.
Giang Ngôn Sinh không đáp. Cậu chỉ liếc hắn một cái, sắc mặt lạnh tanh, rồi thu dọn laptop chuẩn bị rời đi.
Tạ Triệt vẫn theo sát. Giang Ngôn Sinh cũng không hiểu tại sao hắn đột nhiên xuất hiện, đột nhiên chất vấn, như thể một người bạn cũ mất liên lạc 800 năm đột ngột phát bệnh rồi tìm đến.
Ra khỏi khu làm việc, cậu dừng lại, quay sang nói gọn lỏn không quan tâm người kia nói gì nữa:
“Không liên quan đến cậu. Tôi thấy vui là được.”
Nói xong, cậu nghênh ngang bỏ đi.
Trên đường quay về, Giang Ngôn Sinh vẫn còn suy nghĩ về lý do Tạ Triệt xuất hiện. Chỉ hy vọng không ai chụp lại khoảnh khắc hai người cùng đứng chung khung hình… Không thì phiền phức thật sự.
Về đến phòng, Giản Chi đã dậy, vừa thấy cậu liền nở nụ cười tự nhiên.
“Dậy sớm vậy mà đã xuống làm việc rồi à? Sao không nghỉ thêm chút nữa?”
Vừa rồi còn mặt lạnh với Tạ Triệt, giờ đối diện Giản Chi, biểu cảm của Giang Ngôn Sinh lại dịu xuống, xen chút nghịch ngợm. Cậu dựa vào thành ghế, đáp bằng giọng hơi lười nhác:
“Thức sớm mà không có việc gì thì nhàm chán, tôi đi xử lý mấy cái email cho nhanh.”
Thấy Giản Chi như đang đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì, Giang Ngôn Sinh tiện thể nói luôn:
“Hôm nay trời đẹp thật đấy. Hay là… hai ta đi dạo công viên một vòng nha tiền bối?”
Bị kéo về thực tại bởi lời mời bất ngờ, Giản Chi cong mắt cười nhẹ như đang dỗ dành đứa em nhỏ:
“Được.”
Công viên trung tâm cách khách sạn không xa, lái xe vài phút là đến.
Ở giữa có hồ nước lớn, một cây cầu gỗ bắc ngang mặt hồ. Người đi dạo khá đông, từng đôi nam nữ nắm tay nhau đi dọc hành lang lộng gió.
Giang Ngôn Sinh chợt bị hút mắt bởi ngôi miếu nhỏ nằm sát bên hành lang, gọi là Chùa Bình An. Nghe nói nếu đến cầu duyên với người mình yêu, ước nguyện sẽ rất linh nghiệm.
Dù không phải người mê tín, nhưng kiểu chuyện “có thờ có thiêng” cậu lại tin.
Thế là, cậu hào hứng kéo tay Giản Chi chạy tới.
Từ đằng xa nhìn lại, Giang Ngôn Sinh như em trai lôi anh trai đi chơi, còn Giản Chi thì bị kéo theo với biểu cảm nửa bất đắc dĩ, bảy phần bất lực, ba phần cưng chiều.
Tới nơi, hai người mới thấy dòng người xếp hàng dài như rồng uốn lượn trước sân chùa.
Phải mất gần 20 phút, họ mới tới được lượt mình.
“Đông thật đấy. Chắc hôm nay là ngày lễ gì đó rồi.”
Giản Chi lẩm bẩm, khá là khó chịu với sự chờ đợi.
Giang Ngôn Sinh cúi đầu nhìn anh, ánh mắt dừng lại nơi mái tóc rối nhẹ, lười biếng mà mềm mại. Cậu mím môi, trong lòng lặng lẽ nghĩ: ‘Tóc cậu hôm nay đẹp thật, chắc là do mình sấy.’
Khi tới bàn viết nguyện ước, Giản Chi chọn thẻ “sự nghiệp”, viết vào đó những lời cầu bình an, thuận lợi và một năm hanh thông.
Giang Ngôn Sinh ban đầu cũng cầm một thẻ như thế. Nhưng ngay trước khi viết, cậu đổi lại lấy thẻ “nhân duyên”, rồi ở mặt sau lặng lẽ viết một dòng chữ ngắn gọn:
【Nói ngắn gọn… Sinh nguyệt kết ý】
Viết xong, cậu buộc dải ruy băng đỏ lên, treo thẻ bên hành lang gỗ.
Rời chùa cũng đã gần trưa. Khi hai người chuẩn bị ra bãi xe, Giang Ngôn Sinh thoáng thấy một bóng người quen thuộc trong đám đông.
‘Lại là Tạ Triệt.’
Dù đội mũ che nửa mặt, vóc dáng cao lớn khiến gã nổi bật hẳn. Giang Ngôn Sinh nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cậu định giả vờ không thấy, kéo Giản Chi rảo bước. Nhưng tiếng bước chân phía sau vẫn dai dẳng bám theo. Tới khi ra đến xe, Giản Chi cũng nhận ra.
Thật ra Giản Chi không có ác cảm gì với Tạ Triệt. Tuy không thân, nhưng từng làm chung đoàn phim một lần, cũng xem như có chút quen biết.
“Trùng hợp ghê, không ngờ gặp cậu ở đây.”
Giản Chi chủ động cười xã giao,
“Muốn đi cùng bọn tôi về không?”
Tạ Triệt lịch sự gật đầu:
“Vinh hạnh của tôi.”
Vừa dứt lời, Giản Chi lên ghế lái nổ máy. Giang Ngôn Sinh đi vòng qua ghế phụ, cố tình tránh tiếp xúc với Tạ Triệt.
Nhưng vừa chạm tới tay nắm cửa, cậu đã bị Tạ Triệt giữ lại.
Giọng gã thấp, gần như thì thầm:
“Tôi đến chùa hôm nay… cũng là để cầu phúc cho cậu.”
Sau đó buông tay ra.
Giang Ngôn Sinh chẳng mảy may phản ứng. Không bất ngờ, không xúc động, không một biểu cảm nào. Điều đó khiến Tạ Triệt có chút thất vọng.
Trên xe, Giang Ngôn Sinh dựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt. Có thể tối qua tắm xong không lau khô tóc, giờ cậu khẽ hắt hơi một cái.
Âm thanh vang lên khiến bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ.
Giản Chi quay đầu lại, có phần lo lắng cho cậu:
“Cậu bị cảm à? Có sao không?”
Giang Ngôn Sinh khịt mũi, mũi đã đỏ ửng:
“Không sao đâu. Chắc chỉ hơi lạnh một chút thôi.”
“Vậy giữ ấm cho cẩn thận.”
Một lát sau, Giang Ngôn Sinh mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang Giản Chi.
“Tiền bối, anh có đoán được tôi viết gì trên thẻ cầu nguyện không?”
Không đợi Giản Chi trả lời, cậu tự nói tiếp, mắt nhìn qua gương chiếu hậu, nơi Tạ Triệt đang im lặng ngồi ghế sau.
“Tôi vốn định viết sự nghiệp, nhưng đổi lại… là thẻ nhân duyên.”
Giang Ngôn Sinh quay lại nhìn thẳng Giản Chi, giọng thấp xuống một chút:
“Tôi cầu… nhân duyên cho tiền bối.”
Rồi khẽ cười, bổ sung một câu:
“Cũng là cho chính tôi.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx