Chương 30… Lật xe cảnh cáo 4!!!!
Giang Ngôn Sinh cạn lời. Cậu thật sự không biết phải dùng cách nào để vá lại lời nói dối đã trót buột miệng thốt ra.
Cảm giác tội lỗi khiến cậu không dám đối diện Giản Chi, mà càng không dám nhìn vào ánh mắt chất vấn đang dần đỏ hoe của anh.
“Cậu từng nói… Giang Lâm là bạn của cậu mà đúng không? Vậy những tấm ảnh đó là cậu ấy gửi cho cậu sao?...”
Giản Chi tiến lại gần, giọng khẽ run, mắt chán chặt vào mắt cậu.
“Có đúng không?”
Nếu như Giang Lâm thật sự là bạn của Giang Ngôn Sinh, vậy thì Giản Chi cảm thấy mình sắp sụp đổ đến nơi.
Dựa theo lời của Đàm Lễ Thanh, Giang Lâm là mối tình đầu của anh, từng là người yêu cũ, vậy thì… Giang Ngôn Sinh rốt cuộc là ai trong bức tranh hỗn loạn này? Nếu hai người đó chỉ là bạn, tại sao Giang Ngôn Sinh lại tiếp cận anh?
Mọi thứ cứ rối tung rối mù, khiến Giản Chi hoang mang đến nghẹt thở.
“Nếu em nói thật ra là em không quen Giang Lâm, anh có tin không?”
Giang Ngôn Sinh dè dặt mở lời. Trong thâm tâm, cậu vẫn ôm hi vọng mong manh rằng Giản Chi sẽ không truy hỏi thêm về chuyện này.
“Vậy tức là cậu vẫn luôn lừa tôi, giống như những gì Tạ Triệt nói?”
Chỉ với một câu nói vừa rồi, Giản Chi gần như đã khẳng định rằng mối quan hệ giữa Giang Ngôn Sinh và Giang Lâm hoàn toàn không bình thường.
‘Giang Lâm là mối tình đầu của mình. Còn Giang Ngôn Sinh, cậu ta đến gần mình làm gì?’
Nếu ngay từ đầu anh không động lòng tin, không trao hy vọng, liệu mọi chuyện có ra nông nỗi này không?
“Vì sao? Mục đích của cậu là gì?”
Giản Chi gần như vỡ òa. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống, thấm ướt cổ áo.
Anh không thể ngờ được mọi thứ lại xoay chiều nhanh đến thế. Mới chỉ ba tuần trước, họ còn từ giận dỗi đến hòa giải, rồi giờ lại chất vấn nhau không ngừng.
“Em… Em không có mục đích gì hết. Tất cả những gì em làm… Chỉ vì em thích anh.”
“Cậu nói thích tôi, vậy vì sao lại lừa tôi?”
Giản Chi không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
‘Đúng là một Alpha nhạy cảm.’
Giang Ngôn Sinh muốn đưa tay lau nước mắt trên mặt anh, nhưng lại bị Giản Chi hất mạnh ra.
“Anh hiểu lầm rồi… Em không lừa anh… Em chỉ là…”
“Cậu cứ giải thích đi, càng nói càng lộ rõ là đang giảo biện! Nếu muốn nói, sao không nói từ lúc trở về? Kéo dài đến tận bây giờ, cậu nghĩ tôi muốn nghe lý do để làm gì?”
Giang Ngôn Sinh ngây người. Cậu hiểu, lần này Giản Chi thực sự tức giận. Mọi chuyện đang vượt ngoài tầm kiểm soát.
Cậu muốn giải thích, muốn nói rõ tất cả kế hoạch ngay từ đầu, muốn cho Giản Chi biết hết thảy.
Nhưng hiện tại, lúc này, nếu mở miệng chỉ càng làm tình hình tệ hơn.
“Tiền bối… Em thực sự xin lỗi.”
“Đợi đến khi cậu nghĩ xong nên xin lỗi thế nào rồi hãy tìm tôi.”
Không cho Giang Ngôn Sinh thêm cơ hội lên tiếng, Giản Chi lạnh lùng bỏ đi, để mặc cậu đứng đó trong cô độc.
‘Xong thật rồi. Lần này, đúng nghĩa là chấm dứt hoàn toàn rồi.’
Cả buổi trưa hôm ấy, Giang Ngôn Sinh như lạc trong mớ cảm xúc hỗn độn, loay hoay tìm cách giải thích tất cả. Nhưng cuối cùng, thứ cậu nhận lại được… Chỉ nhận lại hai chữ: Vô vọng.
Phần Giản Chi, sau khi rời khỏi khách sạn cũng không đi đâu xa. Anh cần gặp Đàm Lễ Thanh, người có thể cho anh biết sự thật về Giang Lâm.
Qua điện thoại, Đàm Lễ Thanh đồng ý, hẹn gặp ở một hiệu sách ngoài vùng ven thành phố.
Nhưng khi anh tới nơi, những gì hiện ra lại không giống hiệu sách chút nào, chỉ là một dãy biệt thự thưa thớt, bốn bề vắng lặng.
Ngay lúc đang chuẩn bị gọi lại xác nhận thì bất ngờ có người vỗ nhẹ lên vai anh.
“Đợi lâu chưa, Giản thiếu?”
Anh quay đầu lại, bắt gặp gương mặt quen thuộc của Đàm Lễ Thanh.
“Không, tôi vừa đến.”
Giản Chi đáp, chỉ tay về phía căn biệt thự gần đó.
“Đây là hiệu sách cậu nói?”
“Đúng rồi. Đừng nhìn vẻ ngoài đơn sơ mà lầm, bên trong không khác gì hiệu sách đâu.”
“Cậu biết nơi này bằng cách nào thế? Nó ở vùng xa thế này…”
Đàm Lễ Thanh chỉ cười, rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra, nói anh vào trước ngồi đợi.
Giản Chi không nghi ngờ gì, bước vào căn nhà trông như hiệu sách ấy. Bên trong đúng là có giá sách và những hàng sách xếp ngay ngắn, chỉ khác là… Cách bài trí hơi lạ thường.
Anh chọn một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống, tranh thủ sắp xếp lại những suy nghĩ rối bời về Giang Lâm.
Nhưng mãi không thấy Đàm Lễ Thanh bước vào, Giản Chi bắt đầu thấy lạ, định đi ra ngoài tìm.
Vừa rẽ qua một khúc cua, anh bất ngờ va phải một người. Giản Chi lịch sự khẽ nói “xin lỗi”, nhưng còn chưa kịp bước tiếp thì cổ tay đã bị người đó nắm chặt.
Ngay lúc ngẩng đầu lên, trước mắt anh bỗng tối sầm… Lúc này một chiếc túi trùm màu đen ập xuống.
Trong cơn choáng váng, anh chỉ cảm nhận được cơ thể bị đá ngã, sau đó bị kéo đi trên nền đất xóc nảy...
Khi tỉnh dậy, Giản Chi phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rộng, ánh sáng lờ mờ, không khí đầy mùi cồn sát trùng.
Anh định ngồi dậy, nhưng cả tay chân đều không còn chút sức lực.
“Đừng động đậy.”
Một giọng nam trầm trầm, có phần dụ hoặc vang lên. Giản Chi cố xoay đầu, nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang tiến về phía mình.
Người đó trông khá nho nhã, tóc xoăn dài ngang cổ, đeo kính gọng vàng. Dáng vẻ ôn hòa, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo đến rợn người.
“Anh là ai?”
Giản Chi cảnh giác.
“Chủ hiệu sách ở đây,”
Hắn nói, khẽ vuốt ve gương mặt Giản Chi.
“Cậu có thể gọi tôi là Tư Hoài.”
Giản Chi khựng lại. Cái tên đó… Chính là cái người từng chi ra hai trăm triệu mua lại YOUGH!
“Không sai đâu,”
Tư Hoài cười nhạt.
“Tôi cũng chính là người đó. Và giờ, cậu có thể gọi tôi là… Lão bản. Hoặc là... Daddy.”
Cả người Giản Chi rùng mình. Anh nhận ra mình không chỉ bị lừa… Mà còn rơi vào một vũng lầy đáng sợ.
Anh gắng trấn tĩnh, nhưng không thể giấu được đôi vai run rẩy:
“Tôi không liên quan gì đến các người. Tôi muốn gặp Đàm Lễ Thanh.”
Tư Hoài không nói gì, chỉ búng tay. Cánh cửa bật mở, một người nữa bước vào.
‘Là Viên Duệ.’
Giản Chi chết lặng. Thì ra không chỉ Đàm Lễ Thanh… Mà cả Viên Duệ cũng là một phần của cái bẫy này.
“Tôi giao hàng rồi đấy, lão bản vừa lòng chưa?”
Viên Duệ cười toe toét.
“Quá chậm.”
Tư Hoài nhếch mép.
Cả ba người,Tư Hoài, Đàm Lễ Thanh và Viên Duệ, đều đã lên kế hoạch từ đầu. Mục tiêu, rõ ràng là anh.
Sau đó, mọi chuyện nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát.
Khi hai kẻ kia rời đi, để lại Tư Hoài và Giản Chi trong phòng, gã đàn ông đó bắt đầu lộ rõ bản chất bệnh hoạn của mình. Những lời lẽ gợi mở, những cái chạm không mời… Tất cả đều khiến Giản Chi chỉ muốn nôn.
“Anh muốn làm gì tôi?”
Giản Chi run rẩy.
“Dạy dỗ một chú chó không nghe lời, tất nhiên là phải có cách.”
Tư Hoài cười lạnh, nâng tay lên, chiếc roi da trên tay sáng loáng trong ánh đèn.
Giản Chi tuyệt vọng. Đến tận cùng, anh chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một người.
‘Giang Ngôn Sinh. Mong rằng cậu sẽ đến kịp.’
Và đúng lúc ấy, bên ngoài căn biệt thự, Giang Ngôn Sinh vừa đến.
Cậu đi theo dấu vết tin tức tố nồng nặc trong không khí, đẩy cửa tầng hầm…
Những gì hiện ra trước mắt khiến Giang Ngôn Sinh đỏ mắt: Quần áo bị xé, lưng đầy vết roi, vòng cổ siết chặt nơi cổ Giản Chi.
Cậu không kịp suy nghĩ gì thêm, lao vào tóm lấy cổ Tư Hoài, giận dữ đến suýt bóp nghẹt hắn.
“Đây là ‘giúp đỡ’ cậu nói đấy à?!”
Tư Hoài ho sặc sụa, nhưng vẫn nở nụ cười quái gở:
“Chỉ kém một chút nữa là tôi có thể đánh dấu hắn giúp cậu rồi.”
Giang Ngôn Sinh ném roi da xuống đất, vội vàng chạy đến bên Giản Chi, quỳ xuống.
Trên khuôn mặt anh là máu và nước mắt đan xen.
Giản Chi khẽ nức nở, giọng yếu ớt.
“Ngôn Sinh… Cậu mau cứu tôi… Tôi đau lắm…”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Lynx
Trans: Tỏi
—