(ExA) Thèm Muốn - Chương 104 - End Extra

Chương 104



Trước khi thuộc hạ kịp trả lời, Thịnh Thiếu Du đã nhìn thấy Thẩm Văn Lang từ phía xa.


Hai kẻ săn mồi hàng đầu của mỗi khu vực đối diện nhau trong khoảng cách ngắn, ánh mắt sắc như dao, từng bước tiến gần như thể chỉ chờ một tín hiệu là lao vào kết liễu đối phương.


Thẩm Văn Lang khoanh tay, môi nhếch lên thành nụ cười nhạt:


“Là anh à? Vẫn cái kiểu mặt dày đến lạ. Khách cũ của khách sạn, còn dám đòi giảm giá?”


Thịnh Thiếu Du không mảy may dao động, nhếch môi đáp lại:


“Sói Vương cũng hạ mình đến đây sao? Gió nào đưa anh đến chốn này?”


Ánh mắt anh lướt nhẹ qua Thẩm Văn Lang, rồi dừng lại nơi người đi cùng, một chàng trai trẻ mang tai thỏ.


“Nghe nói dạo này anh thu nhận được một ‘thành viên’ mới? Không đưa về lãnh địa mà lại dắt đi khắp nơi thế này…” 


Giọng anh thong thả, trầm tĩnh. 


“À, phải rồi, tôi quên mất. Địa bàn của các anh làm gì có khách sạn tử tế để mà về.”


Thẩm Văn Lang hừ lạnh, giọng bất mãn:


“Tôi không ‘thu nhận’ gì cả. Đây là vợ tôi.”


“Vợ?” 


Thịnh Thiếu Du nhướn mày, liếc nhìn người thỏ. 


“Một con sói cưới thỏ làm vợ? Lựa chọn khá... độc đáo.”


“Thì sao? Phạm luật chắc?”


“Lo chuyện của mình đi, Mèo chết tiệt. Cẩn thận kẻo có ngày bị Cáo đè cho không ngóc đầu dậy nổi!”


Thẩm Văn Lang nghiến răng, đưa tay vuốt nhẹ lên đôi tai thỏ cụp xuống đầy xấu hổ của Cao Đồ, giọng dịu đi:


“Đừng bận tâm đến hắn, cưng à. Mèo vẫn là mèo, đừng mong nó biết điều.”


“Ít ra tôi cũng không phong cáo thành ‘phu nhân’ rồi mang về hang.” 


Thịnh Thiếu Du lạnh lùng. 


“Chuyện đó, tôi nhường anh độc quyền.”


Câu nói như giọt dầu châm vào lửa.


Thẩm Văn Lang giận tím mặt, không nhịn được nữa, lao thẳng đến tung cú đấm.


“Thẩm tổng, đừng!” 


Cao Đồ hoảng hốt gọi với theo.


Nhưng cậu chỉ kịp thấy bàn tay của Thẩm Văn Lang bị ai đó nhẹ nhàng chặn lại.


Trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ:


“Mẹ kiếp, giận quá hóa khờ. Quên béng mất ở đây còn có con Cáo diễn sâu hơn cả phim truyền hình!”


Hắn vội thu tay về, sắc mặt trầm hẳn. Ánh mắt sắc bén quay sang nhìn kẻ vừa ngăn mình.


Hoa Vịnh khẽ lùi lại nửa bước, nét mặt hoảng loạn, giọng run rẩy:


“Thẩm tổng… xin anh, đừng gây rối ở đây…”


“Diễn giỏi thật.” 


Thẩm Văn Lang rít nhẹ qua kẽ răng. 


“Đúng là Cáo, sâu đến tận túi tiền.”


Lúc này, ánh mắt Thịnh Thiếu Du mới chuyển sang người đứng bên cạnh.


Anh vốn chẳng mấy khi để ý đến ngoại hình người khác, nhưng lần này, ánh nhìn vô thức dừng lại.


Cáo nhỏ ấy có nhan sắc khiến người ta phải ngừng thở.


Bộ lông trắng như tuyết, ánh mắt hạnh long lanh như nước, sống mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ vừa đủ ấn tượng. Bộ vest nâu đỏ được cắt may tinh tế ôm gọn cơ thể mảnh mai, ánh đèn sảnh khách sạn phản chiếu lên lớp vải khiến cả người như phát ra ánh sáng mờ ảo.


Phần đuôi trắng vểnh lên từ khe quần được thiết kế riêng, một chi tiết nhỏ nhưng không thể không chú ý.


Con Cáo nhỏ run rẩy, đuôi dựng đứng, ánh mắt bất an ngước lên nhìn anh.


Một sinh vật đẹp đến mức khiến người ta muốn bảo vệ, yếu ớt, e dè, nhưng lại toát lên vẻ ngạo nghễ đến lạ kỳ.


“Tôi gây chuyện đấy. Cậu tính làm gì tôi?” 


Giọng Thịnh Thiếu Du lạnh tanh.


Thẩm Văn Lang vẫn hầm hầm tức tối, khí thế muốn cắn người chưa hề suy giảm.


Cáo nhỏ mở to mắt, vành mi ươn ướt, môi mím lại, vẻ mặt mang theo chút uất ức không thể nói thành lời.


Ánh nhìn ấy khiến tâm trạng Thịnh Thiếu Du khẽ lay.


Anh trầm giọng, liếc về phía Thẩm Văn Lang:


“Trút giận lên một con cáo nhỏ thế này, anh là Sói Vương, hay là kẻ bắt nạt?”


“Nhỏ à? Cứ đợi đến khi anh bị nó đè không dậy nổi thì biết. Lúc ấy khóc cũng chẳng ai thương.”


Thẩm Văn Lang lầm bầm, vẻ mặt như bị đau răng.


Thịnh Thiếu Du thấy biểu cảm ấy, nhếch môi:


“Muốn giận thì về địa bàn mà giận. Đây không phải sân nhà của anh.”


Cáo nhỏ vẫn nhìn anh, đôi mắt chan chứa thứ ánh sáng dịu dàng mà mãnh liệt.


Chỉ một cái nhìn đó thôi, Thịnh Thiếu Du đã cảm thấy lòng tự tôn của mình được vuốt ve theo cách không ai từng làm trước đó.


Vẻ lạnh lùng trong mắt anh càng đậm hơn khi quay sang người đối diện.


Thẩm Văn Lang, vốn chỉ muốn dẫn thỏ đi nghỉ, giờ biết kế hoạch của Cáo nhỏ đã bắt đầu có hiệu quả, cũng chẳng còn lý do để ở lại.


Cao Đồ lo lắng nhìn hai người, sợ trận đấu khẩu sẽ chuyển thành đấu tay.


May thay, Sói Vương không định tiếp tục.


Sau vài lời cạnh khóe, hắn lạnh giọng:


“Thôi. Tôi chẳng rảnh đấu võ mồm với một con cáo thần kinh và một con mèo lười.”


“Lười?” 


Thịnh Thiếu Du bật cười 


“Nói chuyện với một con sói chỉ biết ngủ nướng với thỏ, tôi thà đi nghỉ còn hơn.”


Ánh mắt anh vô tình lướt qua Cáo nhỏ, người vừa hơi ngước lên, ánh mắt sáng như sao.


Thẩm Văn Lang nhìn thấy đuôi Cáo nhỏ khẽ vểnh cao hơn, liền nén giận quay đi.


Biểu hiện ấy, hắn rõ quá rồi, dấu hiệu Cáo nhỏ đang xúc động, muốn “chốt đơn” với mục tiêu.


Chẳng buồn đôi co nữa, Sói Vương hừ lạnh rồi kéo Cao Đồ rời đi.


Ngay khi bóng lưng kia khuất sau cửa, Thịnh Thiếu Du nhận ra Cáo nhỏ khẽ thở ra nhẹ nhõm.


Lớp vỏ bọc sợ hãi tan biến, đôi mắt đen ánh lên một vẻ sống động khó tả.


Cậu nhìn anh, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, sâu và tha thiết.


Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Thịnh Thiếu Du.


“Thịnh tiên sinh.” 


Đôi môi đỏ khẽ mấp máy, giọng Cáo nhỏ êm như lụa 


“Cảm ơn anh.”


“Tôi có thể mời anh một ly không?”


Thịnh Thiếu Du không có thói quen uống gì vào buổi tối, nhưng lần này, anh gật đầu.


Sảnh khách sạn yên tĩnh, ánh đèn vàng phủ nhẹ lên sàn đá bóng loáng.


Hai người ngồi đối diện nhau. Thịnh Thiếu Du nghiêng người tựa vào sofa, một tay đặt trên đầu gối, ánh mắt bình thản nhưng cảnh giác.


“Sói Vương với cậu có hiềm khích gì sao? Thái độ của hắn khá gay gắt.”


“Không hẳn.”


Cáo nhỏ tên Hoa Vịnh ngồi ngay ngắn, hai tay đặt gọn trên đùi 


“Tôi chỉ giảm giá phòng cho anh. Hắn không vui vì chuyện đó.”


Giọng cậu mềm nhẹ như gió thoảng. Nhưng bất ngờ, Hoa Vịnh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực.


“Thịnh tiên sinh, thật ra… tôi đã chú ý đến anh từ rất lâu rồi.”


“Từ ngày khách sạn khai trương, tôi đã muốn bắt chuyện. Nhưng anh không để ý đến tôi.”


“Có thể… anh không nhớ tôi là ai, nhưng tôi… rất thích anh.”


Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào anh, ánh lên vẻ chân thành thuần khiết.


“Anh không cần đáp lại. Tôi chỉ… muốn nói ra điều này.”


Cậu cúi đầu, gương mặt đỏ ửng như phủ ánh hoàng hôn, đuôi trắng vểnh lên ngượng ngùng.


Thịnh Thiếu Du nhìn cậu thật lâu.


Một cảm xúc chưa từng có, như thủy triều lặng lẽ tràn vào tim.


Nhưng ngoài bản thân, Hổ Vương chưa từng yêu ai khác. Đây là điều mà muôn thú trong khu rừng đều công nhận.


Tuy nhiên, lần này, Thịnh Thiếu Du lại hiếm khi không từ chối thẳng thừng.


Anh nhếch môi, hỏi:


“Cậu nói, cậu thích tôi?”


Cáo nhỏ khẽ gật đầu, cúi mặt, không lên tiếng.


Thịnh Thiếu Du ngoắc tay:


“Lại đây.”


Cậu ngẩng đầu lên, như một con thú nhỏ bị giật mình, mở to mắt, nhìn anh đầy lưỡng lự.


“Tôi chỉ cho cơ hội này, không muốn thì thôi.”


“Tôi muốn.” 


Cáo nhỏ lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt anh, nửa quỳ xuống, nhẹ giọng lặp lại:


“Thịnh tiên sinh, tôi muốn.”


“Ngoan lắm.” 


Đôi môi Hoa Vịnh hơi hé, để lộ hàm răng trắng cùng chiếc lưỡi đỏ hồng. Thịnh Thiếu Du như bị mê hoặc, ngón tay cái vô thức chạm nhẹ vào khóe môi cậu.


Đứa trẻ ngoan biết mình muốn gì thì nên được tưởng thưởng. Đó là đặc ân của kẻ nắm quyền dành cho kẻ cam tâm khuất phục.


Hoa Vịnh hơi nghiêng đầu, khẽ hôn lên đầu ngón tay anh, môi mềm ấm áp lướt qua từng khớp tay. Cậu không có nhiệt độ cơ thể quá cao, nhưng lại khiến lòng bàn tay Thịnh Thiếu Du nóng ran.


Chiếc lưỡi ẩm nóng quấn lấy ngón tay một cách vô cùng kiên nhẫn, như đang cẩn trọng hành lễ.


Trong con ngươi đen láy kia thấp thoáng ánh sáng mơ màng, như ngọn lửa cháy âm ỉ.


Hương lan dịu mát vương vấn quanh người, khiến nhịp tim Thịnh Thiếu Du dần rối loạn.


Anh không rút tay lại, để mặc Hoa Vịnh hôn lên từng đốt ngón tay, mỗi cái chạm đều như khắc ghi một lời thề lặng lẽ.


Bàn tay đang tựa vào gối cũng buông xuống. Hơi thở của Thịnh Thiếu Du bắt đầu trở nên gấp gáp. Anh siết nhẹ cà vạt của Hoa Vịnh, kéo cậu ngã vào lòng.


“Cáo nhỏ.” 


Anh khàn giọng.


“Vâng.” 


Hoa Vịnh vùi mặt vào ngực anh, tham lam hít lấy hương rượu gỗ phảng phất trên người anh.


“Em đây.”


Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào Thịnh Thiếu Du.


Anh vẫn giữ lấy cà vạt cậu, như nắm sợi dây điều khiển con diều. Chỉ cần hơi siết tay, là cậu sẽ theo đuổi đến tận mây xanh.


Anh nhìn cậu thật sâu, rồi khẽ cười, buông cà vạt ra, vỗ lên đùi mình:


“Ngồi lên đây.”


Ánh mắt Cáo nhỏ dao động, nhưng rất nhanh, cậu đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng ngồi lên đùi anh, cánh tay vòng qua cổ.


“Em nhẹ thật.” 


Giọng Thịnh Thiếu Du thấp dần, hơi thở ấm áp phả vào vành tai đỏ ửng của cậu.


“Cáo nhỏ như em phải cẩn thận đấy. Khi đói, chỉ cần một cú là anh nuốt trọn.”


Hoa Vịnh đặt tay lên gáy anh, lòng bàn tay mềm mại áp lên tuyến thể đang đập thình thịch.


Dường như không cần dùng sức, nhưng Thịnh Thiếu Du lại không thể giãy khỏi.


Nụ hôn bất ngờ ập tới. Đôi môi mềm mại phủ lên miệng anh, bàn tay giữ gáy ép sát anh như muốn chiếm trọn hơi thở.


Sức lực của Cáo nhỏ lớn hơn anh tưởng. Dưới vẻ ngoài mong manh là nhịp tim dồn dập, hơi thở gấp gáp đến ngạt.


Chiếc đuôi bông trắng dựng lên rồi lại thả xuống, lặng lẽ cọ vào mặt trong đùi Thịnh Thiếu Du như khiêu khích.


Hương lan dịu nhẹ quấn quanh, Thịnh Thiếu Du như đang ôm một lò sưởi trong đêm lạnh, cả chóp mũi cũng rịn mồ hôi. Tay chân anh mềm nhũn, cơ thể mất kiểm soát. Mọi cảm giác, cả khoái cảm lẫn bất lực, đều bị giữ chặt trong tay cậu.


Nụ hôn kéo dài vô tận. Cáo nhỏ ngồi trên đùi anh, chiếm thế chủ động, khiến cho kẻ từng đứng đầu khu rừng cũng phải thở dốc, khẽ rên trong vô thức.


Đêm đó, màn đêm buông xuống sớm lạ thường và dài vô tận.


Cáo nhỏ xinh đẹp, mang theo tình yêu thuần khiết nhưng mãnh liệt, khiến Thịnh Thiếu Du lần đầu hiểu được cảm giác đau đớn xen lẫn hạnh phúc là như thế nào, một khắc xuân tiêu, đáng giá ngàn vàng.


Thịnh Thiếu Du cuối cùng cũng nhận ra: có những lời không nên nói.


Bởi Cáo nhỏ như Hoa Vịnh, không phải loại có thể nuốt một lần là xong.


Trời vừa hửng sáng, anh gần như phải khẩn cầu cậu dừng lại.


Cáo nhỏ dán sát vào tóc mai anh, môi lướt qua vùng da rịn mồ hôi, thì thầm dỗ dành:


“Anh Thịnh, không phải anh bảo ‘nuốt một phát là xong’ sao? Em thấy loài hổ các anh hình như không ăn được nhiều cáo lắm.”


…Đủ rồi. Thật sự đủ rồi.


Dù là mồi ngon đến đâu, cũng không thể ăn cả đêm mà không nghỉ.


Ăn nữa… thật sự no đến mức đau.



---


“Anh Thịnh.” 


Cáo nhỏ nằm nghiêng bên cạnh, lòng bàn tay mềm mại xoa nhẹ vùng eo của anh.


“Em không làm anh đau chứ?”


Eo đau nhức đến mỏi rã, nhưng vì sĩ diện, Thịnh Thiếu Du chỉ khẽ hít một hơi, rồi đáp gọn:


“Không.”


“Sói Vương dữ quá, tối qua em thật sự rất sợ.” 


Cáo nhỏ khẽ rúc vào lòng anh, giọng nũng nịu:


“Sau này anh sẽ bảo vệ em chứ?”


Dù vừa bị coi như bình chứa, bị đút đến “no căng”, Thịnh Thiếu Du vẫn đưa tay vuốt nhẹ lưng cậu, giọng trầm ấm:


“Ừ. Anh sẽ bảo vệ em.”


“Thật chứ?” 


Cậu ngẩng lên, vẻ mặt mãn nguyện:


“Có anh Thịnh rồi, em không sợ bị bắt nạt nữa. Chỉ cần có anh bên cạnh, ai cũng sẽ nể em.”


Vài tháng sau, Hổ Vương chính thức công khai hẹn hò cùng Cáo nhỏ, còn quyết định chuyển về khu rừng nơi cậu sinh sống.


Nhưng khi đến nơi, Thịnh Thiếu Du lập tức nhận ra một điều kỳ lạ: muôn thú ở khu rừng này… dường như rất sợ Cáo nhỏ.


Bọn chúng không dám nhìn thẳng, vừa thấy mặt là lẳng lặng tránh sang một bên.


Anh từng cho rằng danh tiếng mình lan rộng đến tận đây, khiến cả khu rừng nể sợ.


Nghĩ vậy, Thịnh Thiếu Du càng hài lòng. Anh cho rằng Cáo nhỏ yếu đuối cuối cùng cũng được chở che, có thể “cáo mượn oai hùm” nơi quê nhà.


Chỉ là, anh chưa từng nghĩ rằng, nếu Cáo nhỏ thật sự yếu mềm dễ bị ức hiếp, làm sao có thể một mình xây dựng nên một khách sạn nguy nga nơi đất khách quê người?


Giá phòng đắt đỏ, khách ra vào tấp nập, ngay cả Gấu Đen dữ tợn nhất cũng phải ngoan ngoãn trả tiền.


Thịnh Thiếu Du luôn tin rằng mình đang bảo vệ một Cáo nhỏ yếu ớt.


Mà không hề hay biết, ngay từ đầu, chính Cáo nhỏ ấy mới là kẻ khiến muôn loài phải e sợ. Cậu đã lặng lẽ rời khu rừng, đầu tư thời gian và tiền bạc, xây nên một khách sạn xa hoa, chỉ để đợi một ngày anh bước vào.


May mắn thay, tình yêu, khi đủ mãnh liệt, có thể khiến ngay cả một lời nói dối, cũng trở nên đẹp đẽ.


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi


-End Extra-

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo