(Cảnh báo: Omega nằm trên ôm Alpha khiến hắn khóc lóc xin tha (〃゚3゚〃) )
Chương 1
“Leng keng~ Thỏ con ghé thăm~ Ai không ngoan là xơi luôn đó nha~”
Ánh sáng trên hành lang mờ nhạt, bước chân chậm rãi vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Tống Đào vừa khe khẽ nghêu ngao bài hát thiếu nhi, vừa nâng khẩu súng nhắm bắn trong tay. Báng súng theo nhịp đập đều đều khẽ chạm vào túi hộp màu đen trên ống quần cậu.
Lên đến sân thượng, cậu giơ tay đẩy cánh cửa đang khép hờ ra bằng báng súng.
Ra khỏi phòng, gió đêm thổi tung mái tóc màu hồng nhạt của cậu. Vài sợi tóc mảnh nhẹ bị gió đưa lượn lờ rồi vướng lên hàng mi dài. Tống Đào dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gẩy xuống, tiện tay vén gọn ra sau tai, nơi đeo đầy khuyên sáng lấp lánh.
Cậu đảo quanh sân thượng kiểm tra một lượt, xác định không có ai theo dõi mới rảo bước đến vị trí đối diện tòa cao ốc bên kia. Tống Đào chống khuỷu tay lên tường lan can, tay còn lại đỡ cằm, tầm mắt quét qua tòa khách sạn tráng lệ đang rực sáng ánh đèn.
Ánh mắt cậu dừng lại ở tầng 37.
Toàn bộ tầng ấy sáng trưng, bên trong là dãy bàn dài đầy người mặc vest chỉnh tề, đang chậm rãi thưởng thức bữa tối sang trọng. Tống Đào lần lượt rà soát từng người một theo vị trí cửa sổ.
“Tìm được anh rồi.”
Cậu thì thầm, đôi mắt xanh xám lạnh như biển sâu in rõ một bóng dáng Alpha: phong độ, dứt khoát, nét mặt nghiêm nghị.
Để nhìn rõ hơn, Tống Đào giương súng ngắm lên. Khi điều chỉnh ống kính, bóng dáng Alpha bên kia như bị kéo gần lại, rõ mồn một trước mắt cậu.
Chỉ cần muốn, Tống Đào thậm chí có thể đếm được từng sợi mi trên gương mặt đối phương.
Nhưng thứ đầu tiên cậu chú ý, là nốt ruồi nhỏ màu đen ở đuôi mắt trái người kia. Khóe môi Tống Đào cong lên.
Một Alpha đúng chuẩn Alpha – góc cạnh rõ nét, khí chất lạnh lùng, kiểu tóc undercut khiến gương mặt trẻ trung càng thêm nghiêm nghị. Áo sơmi đen không cài kín nút, cổ áo hơi mở, càng toát lên nét bất cần.
Tần Tranh.
Mục tiêu ám sát lần này của cậu.
Một trong năm người nắm giữ quyền lực tối cao tại Tái Khoa Thành – Alpha có máu có mặt, có tiền có thế. Người như vậy chết đi, không phải chuyện gì đáng tiếc.
Tống Đào tiếp nhận nhiệm vụ này, không phải vì tư thù, chỉ đơn thuần là một sát thủ nhận giao dịch.
Tần Tranh trông có vẻ mất kiên nhẫn, nâng ly rượu lên, cố gắng kiềm chế khi người ngồi cạnh lải nhải không dứt.
Tống Đào tiếp tục điều chỉnh ống kính, nhắm dần từ vai xuống ngực, rồi chốt ngay vị trí trái tim.
Nếu nổ súng ở đó, Tần Tranh sẽ không chết ngay mà vẫn còn vài phút hấp hối để "tạm biệt cuộc đời".
Sau đó, họng súng chuyển sang chính giữa hai hàng chân mày anh. Nếu bắn vào đây, viên đạn xuyên đầu – chỉ một giây thôi, mắt mở trừng trừng mà chết.
“Bắn chỗ nào thì đẹp hơn đây ta?”
“Ca —— ca ——”
Âm cuối rơi nhẹ, súng đã nhắm thẳng vào giữa trán Tần Tranh. Ngón tay Tống Đào không chút do dự siết lấy cò súng—
“Tích! Chủ nhân, Tô Hà gọi điện tới rồi nè ~”
Câu thông báo vang trong tai nghe khiến động tác của cậu khựng lại.
Tống Đào giơ tay ấn vào tai nghe. Tiếng gào như sấm của Tô Hà suýt nữa làm màng nhĩ cậu nổ tung:
“Cậu đang ở đâu đấy? Công chúa Hắc Tuyết sắp đẻ rồi!!!”
Tống Đào trợn to mắt: “Chờ tôi! Tôi tới liền!!”
Cậu lập tức thu hồi súng, tay bám vào mép tường, chân vừa đạp liền bật người phóng lên, ngay sau đó cúi thấp người, tay vỗ nhẹ lên cổ tay mở thiết bị ở quang não—
Cậu rơi thẳng xuống không trung.
Mái tóc đuôi sói bị gió thổi tung loạn, khuyên tai va nhau kêu leng keng, đôi mắt xanh xám hiện rõ vẻ sung sướng mãnh liệt.
Khi mặt đất sắp kề sát, một chiếc motor bay màu đen phun lửa lam từ xa lao tới như thiên thạch. Ngay khoảnh khắc tiếp đất, cậu tung tay chụp lấy tay lái, thân thể xoay một vòng rồi tiếp đất vững vàng.
Không hề dừng lại, motor tăng tốc, cuốn theo bóng người vút qua như sao băng lam giữa màn đêm.
Trong khách sạn, đôi mắt Tần Tranh hạ xuống nhẹ nhàng, vẻ mặt mất kiên nhẫn. Anh hất mạnh ly rượu xuống bàn:
“Im lặng.”
Người ngồi cùng bàn lập tức câm như hến.
Trên sân thượng không còn ai, nhưng vẫn có hai bóng người ẩn nấp đang trò chuyện:
“Đi rồi?”
“Ừ, chắc là đến chơi thôi.”
“Cũng đúng, đến bộ đồ tàng hình còn không có, làm sát thủ cái gì chứ.”
“Đừng đùa, đồ đó bán chạy lắm. Muốn mua phải vào chợ đen, hàng thải cũng bán tận năm triệu đấy, sát thủ nào dám đú.”
Tống Đào phóng xe giữa phố lớn, phía trên là xe buýt bay ngang đầu, ánh đèn neon đua nhau sáng rực, cả Tái Khoa Thành đêm như ban ngày.
Cậu rẽ vào một con hẻm nhỏ, lưới điện trên đầu giăng như mạng nhện. Ở nơi này, kẻ nghèo hèn chỉ là con mồi yếu ớt mắc kẹt trong mạng nhện ấy.
Ở thế giới này, không có cái gọi là "lật đời".
Đến dưới khu nhà lụp xụp, cậu sốt ruột lên tầng. Thang máy lúc nào cũng phát ra mấy tiếng "rè rè" như sắp hỏng.
Vừa mở cửa phòng, liền nghe thấy tiếng hét thảm thiết:
“A a a! Tôi không ổn! Tôi không biết đỡ đẻ đâu! Tống Đào! Tôi giết cậu bây giờ!!!”
Tô Hà đang nằm dài giữa phòng khách, ôm đầu rên rỉ, nhưng vẫn cố gắng bò lại chỗ con mèo đang nằm trên tấm lót ướt.
“Sắp sinh hả?”
Tống Đào quỳ xuống bên Hắc Tuyết công chúa – một con mèo đen bụng bầu – ánh mắt cậu lướt qua tấm lót đã lấm tấm nước vàng nâu.
Nước ối vỡ rồi.
Tô Hà loạng choạng nắm lấy tay cậu:
“Cậu đi đâu vậy! Bây giờ làm sao! Có phải đưa đi bệnh viện không?”
Tống Đào trấn an bạn, nhẹ gỡ tay ra rồi quay sang vuốt ve đầu Hắc Tuyết công chúa:
“Không sao đâu, không cần.”
Con mèo cọ cọ vào tay cậu, ngoan ngoãn rúc lại.
“Không sao đâu, ba ba về rồi.”
Hắc Tuyết công chúa là mèo cậu nhặt về khi nó gần chết. Tống Đào nuôi nó sống lại, chăm từng chút một, đến khi khỏe hẳn thì nó... trốn đi một trận, lúc về thì đã bụng bầu lùm lùm.
Chỉ cần nghĩ đến đây, cậu liền ngứa răng:
“Cải trắng nhà tôi... bị thằng nào ăn vụng rồi!”
Nhưng bây giờ không phải lúc để tức.
Cậu đã đọc kỹ mọi tài liệu sinh nở mèo. Tình trạng này vẫn trong tầm kiểm soát.
Một tiếng sau, vẫn chưa sinh.
Tống Đào đứng dậy mang chút đồ ăn cho mèo bầu bổ sung sức.
Tô Hà cảm khái:
“Mai mốt mình có con chắc cũng y như này quá...”
Tống Đào liếc cậu bạn đáng yêu:
“Không có Alpha nào đủ tư cách đánh dấu tôi đâu.”
Cậu chẳng có hứng thú bị “xiên” gì cả.
Chốc sau, Hắc Tuyết công chúa bắt đầu chuyển dạ. Cậu vừa sờ đầu nó được hai cái thì nó gầm lên một tiếng, dịch người đi.
Dưới thân nó—một bé mèo con chào đời.
Tô Hà run rẩy:
“Không không không! Tôi không coi nổi cảnh này!”
Rồi quay mặt đi, còn suýt nôn.
Tống Đào thì không rời mắt lấy một giây. Mèo con nằm trong túi nhau, giãy dụa muốn thoát ra. Mẹ nó đang cố gắng cắn rốn.
Mắt cậu đỏ hoe.
Công chúa nhỏ ngoan của cậu vậy mà kiên cường đến thế.
Tên khốn nào làm con tôi có bầu, tôi không tha!!!
Một lúc sau, mèo con chui ra khỏi màng nhau.
Tống Đào: ...Xấu thật.
Cậu không quan tâm lắm. Nhìn thì khỏe mạnh là được.
Hắc Tuyết công chúa liếm láp con sạch sẽ, không ai dạy mà tự làm được hết.
Tống Đào nghẹn lời. Con mèo thường ngày ngốc nghếch này, lại có thể dịu dàng, thành thạo đến vậy.
Cậu cay mắt.
π_π
Tống Đào lén lau mắt.
Tiếng mèo con khe khẽ vang lên – bé bắt đầu hô hấp. Là một tiểu hắc miêu giống y hệt mẹ.
Tô Hà vẫn nhắm mắt:
“Xong chưa?!”
Tống Đào nắm chặt tay:
“Chuẩn bị đứa thứ hai.”
Ba bé mèo lần lượt ra đời. Hắc – xám – trắng.
Tống Đào:
“Ủa… Vậy bố của tụi nhỏ chắc là con mèo trắng?”
Mắt cậu trở nên sắc lạnh:
Mục tiêu đã xác định. Săn diệt bắt đầu!
Mèo con nằm bú mẹ ngủ khì, có đứa còn thè lưỡi ra ngoài. Cậu chỉ vào:
“Mấy đứa ngoan đi nha, mẹ mệt rồi đó, toàn hùng hài tử!”
“Chủ nhân, Ngụy cẩu gọi tới rồi nè~”
Tống Đào hừ mũi, ấn tai nghe, mắt vẫn nhìn công chúa nhỏ đang mơ màng sắp ngủ.
“Đào tử! Gặp vận may cứt chó rồi!”
“Cứt gì cơ?”
Tống Đào nhìn con mèo con đang ngủ ngon, lưỡi còn vắt ngang miệng:
“Cho tên là Tiểu Ngốc đi, dễ nuôi.”
Ngụy Tư Kỳ hét lên:
“Cậu biết Tần Tranh không?”
Nghe đến tên đó, Tống Đào liếm môi, phần mềm quang não lóe sáng:
“Biết, tôi vừa nhận nhiệm vụ ám sát anh ta.”
“Cậu thành công rồi?!”
Tống Đào kiêu căng:
“Tất nhiên ——”
Thấy bên kia nghẹn họng, cậu mới từ tốn thả câu kế tiếp:
“...Không kịp bắn.”
“Đệch! Đừng hù thế chứ! Nghe nè, có thông tin mới: chỉ cần lấy được vân tay, dấu lưỡi hoặc vết chân của Tần Tranh, là mở được cái két lần trước tụi mình nhặt được!”
Tống Đào nhặt đống lót mèo bẩn, nhướng mày:
“Không cần lấy vết… kia?”
Ngụy Tư Kỳ:
“Đợi tôi xác minh lại cái đã!”
Tống Đào: ……
Ba bé mèo đều ngủ ngon, Hắc Tuyết công chúa duỗi chân, trông như ôm lấy cả bọn.
Cậu mở quang não, chụp một bức.
Ngày 10 tháng 8 năm 3185 – ngày Hắc Tuyết công chúa làm mẹ.
“Xác minh xong rồi! Không cần vết đó. Vụ này cậu làm không?”
Tống Đào nhớ đến gương mặt lạnh lùng khó gần của Tần Tranh:
“Làm.”
Cậu suy nghĩ rồi bổ sung:
“Làm một cái bộ cảm biến nhận dạng bằng... lưỡi.”
Ngụy Tư Kỳ nghẹn họng:
“Lưỡi?! Cậu tính liếm ảnh à? Tay với lưỡi thì còn hiểu, nhưng chân…”
Tống Đào:
“Ừ. Tôi còn tính liếm luôn... mông ảnh.”
Ngụy Tư Kỳ nghiêm túc:
“Khỏi khỏi, khỏi hy sinh cỡ đó.”
Tống Đào: ……
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi