(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 16

Chương 16
 
Tống Đào bám theo từ xa rất lâu, đến lúc suýt nữa bị phát hiện thì cậu liền dừng lại, giữ khoảng cách. Dựa vào hướng rẽ vào con hẻm nhỏ, cậu đoán được Tần Tranh đang định đi đâu.
 
Giữa ban ngày ban mặt mà quay về nhà cũ? Nhìn kiểu gì cũng thấy không ổn.
 
Cậu vừa hút ngụm trà sữa mới mua, vừa tính toán xem phải làm sao để lẻn vào mà không ai phát hiện. Đang nhai trân châu thì điện thoại reo.
 
Tô Hà gọi tới, mở miệng là gào:
“Tống Đào! Cậu còn sống không vậy?!”
 
Tống Đào liếc nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng chửi:
“Cậu hạ volume giùm tôi phát? Hét to vậy là tôi chết thiệt đó.”
 
Cậu bực bội hút thêm ngụm nữa, nuốt trân châu luôn mà khỏi nhai. “Sáng nay còn chưa kịp ăn gì, bị Tần Tranh quét sạch bữa sáng rồi.”
 
Tô Hà cười như kẻ nhiều chuyện chính hiệu:
“Tối qua cái anh Alpha nhìn hầm hố đó là ai vậy? Trông giống kiểu đại ca lắm á! Hai người sao quen nhau vậy trời?”
 
Tám chuyện đúng là bản năng không thể xóa của nhân loại.
 
Tống Đào ngẫm nghĩ vài giây, rồi nhàn nhạt nói:
“Thì… ảnh yêu tôi, nhưng tôi không yêu lại, nên tôi đang phải chạy trốn.”
 
Tô Hà gào lên:
“Ý cậu là giờ cậu chạy mà cũng không thoát hả?”
 
Thật ra có một đứa bạn thân lầy như vậy cũng vui ra phết.
 
Tống Đào bật cười:
“Thôi, kiếp sau tụi mình vẫn làm bạn tốt nha ~”
 
Hai đứa Omega tám với nhau, giọng ngọt như mật, cười qua cười lại há há liên tục. Mà chủ đề thì càng nói càng vô liêm sỉ.
 
Tô Hà cười đểu:
“Thế sao cậu không nói thẳng với ảnh là cậu muốn đè ảnh đi? Đảm bảo sợ quá bỏ chạy mất dép!”
 
Tống Đào lắc đầu, giọng tỉnh bơ:
“Ảnh tự nguyện.”
 
Cậu nói cứ như kể chuyện thường ngày ở huyện, chẳng có chút dao động nào.
 
Tô Hà bị dọa sợ, tưởng thật. Trong đầu hiện lên ngay hình ảnh cái anh Alpha vừa cao vừa mặt lạnh tối qua – ôi thôi, đúng là không thể nhìn mặt mà đoán người.
 
“Vậy chứ sao cậu không chịu??” – Tô Hà nâng tông tám quãng, gần như gào 
 
“Không hiểu luôn á! Cậu vất vả lắm mới gặp được một người nằm dưới – mà còn là Alpha vậy mà cậu từ chối? Cho tớ một lý do hợp lý đi!”
 
Tống Đào nhún vai, thở ra một câu như trời sập:
“Anh ấy là anh tôi.”
 
Tô Hà: ……
 
Phải mất mấy giây sau, Tống Đào mới nghe thấy giọng Tô Hà vang lên trở lại – vừa lẩm bẩm, vừa rối như tơ vò:
 
“Anh thì là anh… nhưng mà nếu là anh thì lại không thể làm vợ được… mà nếu đã làm vợ rồi thì không thể gọi là ‘anh ơi em yêu anh’… mà nếu không gọi là anh thì làm sao còn giữ được cái vibe máu mủ thân tình… nên… nên rốt cuộc… anh là vợ hay vợ là anh… Không, ý tớ là, vợ chỉ có thể là anh… mà…”
 
Tống Đào nheo mắt:
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
 
Tô Hà cười hắc hắc, giọng nghe như đang giấu chuyện mờ ám:
“Không có gì hết. Nhưng mà… anh đó là anh kiểu gì của cậu?”
 
Tống Đào bèn giải thích sơ qua cho bạn hiểu.
 
Tô Hà nghe xong, ngẩn ra vài giây rồi lập tức:
“Khoan đã, vậy cái công việc mới của tôi là do cậu nhờ ảnh sắp xếp hả?”
 
Cậu ấy còn nhớ rõ lúc đó tìm việc khó muốn chết, đột nhiên lại có một chỗ ngon lành tìm đến tận nơi, còn tưởng trúng bẫy đa cấp.
 
“Tiểu Đào, cậu không cần làm vậy đâu,” Tô Hà rầu rầu, “Ai bảo cái tên Phương kia dám giở trò với cậu chứ. Đáng bị tẩn. Mà tôi cũng sai – tôi còn từng ghép đôi hai người cơ mà… Cậu đừng vì thế mà bù đắp cho tôi.”
 
Phản ứng này, đúng như Tống Đào đã đoán trước.
 
Cậu lắc đầu:
“Không sao đâu. Trong tay anh ấy có nhiều tài nguyên lắm, những chuyện này không đáng gì cả. Có tiện nghi mà không lấy thì còn là ai nữa?”
 
Tô Hà nghe vậy, bỗng nghiêm túc hẳn, chân thành nói:
“Cảm ơn cậu, Tống Đào.”
 
Với cái tư thế hiện tại, nếu nói thêm gì nữa thì đứng trước mặt một Omega, thể nào người ta cũng khóc mất. Tống Đào vội vàng cúp máy. Chọc Omega khóc thật chẳng phải phong cách của một quý ông.
 
Cậu tiếp tục cân nhắc làm sao để lẻn vào nhà cũ một cách lặng lẽ, không để ai phát hiện.
 
Mở nhạc lên, cậu vừa bước đi vừa lẩm nhẩm hát theo:
“Thiêu ta lá rụng, đuổi ta gió buốt, giết ta xuân ngoài đồng, tôi đem đêm hè vác trên vai, không được ngủ ~”
 
Tần Tranh trở về nhà cũ, miễn cưỡng ăn vài miếng để bù năng lượng. Đồ ăn ngon là thế mà vào miệng lại chẳng còn vị gì, ăn vào chỉ thấy khó chịu. Càng tệ hơn, anh cũng không cảm nhận được cơ thể có thêm tí sức lực nào.
 
Vốn là người rất ít khi sinh bệnh, giờ sắc mặt anh uể oải thấy rõ. Anh đã cho tất cả người trong nhà cũ tạm rút ra ngoài, giờ chỉ còn lại mấy vệ sĩ ở ngoài cổng lớn.
 
Hôm nay là ngày thứ hai trong ba ngày phát tác, anh cũng không rõ mình sẽ phát lên lúc nào.
 
Trong lúc tắm, vốn chỉ định kiểm tra cơ thể trạng, nhưng vừa động đến chỗ đó, cái đuôi đã bị hành suốt một đêm lập tức mềm nhũn. Chỉ mới chạm nhẹ đầu ngón tay, nó đã lập tức lún vào. Tần Tranh giật mình, lập tức rút tay ra, giận dữ đấm một cú thật mạnh vào tường.
 
Giờ nhìn lại, ngón tay còn nguyên dấu thương tích, đau đầu tới mức chỉ muốn đập đầu vào gạch.
 
Đã vậy, đúng lúc đó lại có người anh cực kỳ ghét gọi tới. Giọng anh lạnh tanh, cứng ngắc thốt ra chữ “tiểu thúc”, nghe qua chẳng có tí tôn kính nào, chỉ như đang miễn cưỡng làm đúng phép công.
 
Đầu bên kia cười cợt:
“Thôi thôi, đừng gọi tôi là tiểu thúc. Tôi làm gì xứng đáng chứ.”
 
Tần Tranh siết chặt điện thoại:
“Tần Ngọc Sơn, ông có chuyện gì?”
 
Cái kiểu này mà gọi là Alpha gì chứ? Rõ ràng là “cần là có mặt” kiểu Bồ Tát rồi còn gì. Bị chọc nghẹn, Tần Ngọc Sơn không trả lời được ngay, phải mất một lúc mới hừ ra một tiếng đầy ấm ức:
 
“Mấy hôm trước không phải chính anh nói muốn gặp tôi à? Tôi cố sắp xếp thời gian, còn anh thì năm lần bảy lượt từ chối, không chịu đến gặp. Giờ thì tính sao đây?”
 
Tần Tranh vừa xoa huyệt thái dương, vừa nghiến răng nghĩ: Ông đúng là may mắn đấy. Nếu không phải vì chuyện bất ngờ vừa rồi...
 
“Anh là gia chủ Tần gia, chẳng lẽ phải cúi đầu giải thích với ông?”
 
Nếu anh đã không muốn giữ thể diện cho “tiểu thúc” nữa, thì thể diện đó tốt nhất nên vứt luôn đi cho xong.
 
“Ông tự ý vượt quyền kết nối cuộc gọi nội bộ, còn cho Mạnh Trường Thanh vào lãnh địa Tần gia. Ông đúng là càng sống càng táo tợn đấy.”
 
“Tên tiểu quỷ này! Anh tưởng đang nói chuyện với ai hả?!”
 
Tần Tranh dừng tay, ánh mắt lạnh buốt đến mức có thể kết sương. Đầu bên kia, Tần Ngọc Sơn còn đang gào lên lấy thân phận trưởng bối ra dạy dỗ. Nhưng anh không còn tâm trạng để cãi nhau, cũng không dư sức lãng phí cho mấy chuyện vô nghĩa.
 
Cúp máy.
 
Ngay sau đó, anh bảo Lương Chi gom hết bằng chứng Tần Ngọc Sơn cấu kết với Mạnh Trường Thanh, ném thẳng lên hội đồng quản trị cho mọi người cùng xem.
 
Nếu đã thích ăn vụng táo nhà người khác, thì cứ cho cả hội đồng nhìn thấy rõ ràng đi.
 
Tần Tranh vẫn không hiểu nổi… Tại sao mình lại thức tỉnh thành mị ma?
 
Khi tìm tới Tống Đào, anh vốn chỉ muốn tóm cậu ta lại, lôi về đánh một trận cho hả giận. Bắt cậu ta phải rút lại mấy câu nguyền rủa vô duyên vô cớ trước đó.
 
Nhưng lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần gặp lại Tống Đào, mọi chuyện đều chẳng thể diễn ra theo đúng ý anh nghĩ.
 
Tần Tranh mơ màng ngủ một giấc, đến khi mở mắt ra thì trời đã tối.
 
Anh đứng dậy định đi uống nước, nhưng cảm giác quen thuộc đột nhiên ập tới, tim anh theo đó cũng co rút mạnh một cái. Đưa tay chống lên vách tường, Tần Tranh đã quá quen với tình huống này rồi. Dù không hề mong muốn, nhưng anh cũng không còn hoảng loạn nữa.
 
Vừa uống nước, anh vừa cảm thấy cổ họng như bị thiêu cháy, ngay cả nước lạnh cũng chẳng thể làm dịu đi được.
 
Tần Tranh buông ly nước xuống, phát ra một tiếng cạch nhỏ.
 
Trong đầu anh như có một sợi dây thần kinh bị căng đến cực hạn rồi bung ra, kéo theo một suy nghĩ lóe sáng như luồng ánh sáng xuyên qua tầng mây nặng nề, vạch ra một con đường sống. Tuy đường đó đầy bụi gai, nhưng ít ra vẫn là lối thoát.
 
Đôi mắt đen sẫm ánh lên tia sáng, lấp lánh như đá quý quý giá.
 
Tần Tranh kéo cái đuôi đang bị quần bó chặt ra, thuận tay vuốt ve dọc sống đuôi. Cảm giác sung sướng dần lan ra khắp cơ thể. Không nhất thiết phải là anh tự mình làm, chỉ cần có thể “uống được” là được rồi…
 
Chỉ cần có thể bỏ tiền ra mua.
 
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
 
Vấn đề là — mua ai?
 
Trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng hôm đó trên xe. Tống Đào ngồi cạnh anh, thứ kia của cậu ta... thật sự rất đẹp. Sạch sẽ, khi căng trướng lên lại trắng hồng như ngọc, mang theo vẻ mị hoặc vô thức, phần đuôi còn ánh ướt sắc diễm.
 
Tần Tranh ban đầu vốn đã khô miệng khát cổ, giờ nghĩ đến lại càng cảm thấy khó chịu. Anh như hóa thành mảnh đất nứt nẻ giữa mùa hạn, khao khát một trận mưa lớn trút xuống, thấm ướt toàn thân.
 
Theo bản năng, anh liếm môi. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh Tống Đào ở tiệm cắt tóc, đứng trước gương, nói giọng hờ hững: “Lưu cái này đi, hôn mà cắn nhẹ một cái càng kích thích.”
 
Đầu lưỡi như vừa chạm phải lửa, rụt ngay trở về.
 
Tần Tranh mở nắp chai rượu, chậm rãi bước tới ghế sofa với dáng vẻ mệt mỏi, chân dài cũng không còn sức.
 
Anh cần uống chút rượu để bình tĩnh lại, để không lỡ làm ra chuyện gì mà bản thân sẽ hối hận cả đời.
 
Cũng chính là cậu ấy – người khiến Tần Tranh giữa cơn phát tác của mị ma, giữa lúc đói khát đến phát cuồng, vẫn có thể nhớ tới, vẫn đủ để anh bình tĩnh lại.
 
Anh uống một ngụm rượu, như đang uống máu lạnh của chính mình.
 
Trong mắt lấp lánh một tầng nước, cuối cùng cũng không giấu được quyết tâm — chuyện này không thể tiếp tục bị trì hoãn.
 
So với việc uống cái thứ xa lạ từ Alpha nào đó, chi bằng... uống của người mà chính mắt anh đã thấy.
 
Ít nhất, ít nhất thì...
 
Ngón tay siết chặt đến mức gần như bóp nát ly rượu, Tần Tranh nhắm mắt lại, hình ảnh hiện lên là bàn tay thon dài của Tống Đào, giữa hai ngón tay còn vương chút dịch trắng, đặc sệt, lấp lánh...
 
Tí tách.
 
Tí tách.
 
Yết hầu anh khẽ chuyển động.
 
Mở mắt ra, không chút do dự, Tần Tranh gọi cho Quản Tứ:
“Tìm Tống Đào. Bắt lại, giữ lại. Làm cậu ấy phóng thích ra một ly tinh dịch rồi đưa về đây.”
 
Anh ngừng một chút, rồi bổ sung thêm, giọng khản đặc:
“Nếu cần thì cho cậu ấy dùng thuốc. Nhưng không ai được phép động vào người cậu ấy.”
 
Điện thoại vừa dứt, Quản Tứ suýt nữa rớt cả điện thoại.
 
Đôi mắt trợn to muốn lòi ra ngoài, trong đầu chỉ còn một câu gào rú: Cái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Lão bản muốn cái trò điên rồ gì đây? Đùa kiểu gì mà lại bảo… lấy thứ đó từ Tống Đào?
 
Toàn thân Quản Tứ lạnh toát.
Biểu cảm biến dạng, đầy ghét bỏ và hoang mang:
Du Má… là sao???
 
Hương thơm Omega đậm đặc, lại là... tinh dịch? Ba năm không uống nước cũng chưa chắc khát đến mức đó.
 
Biến thái vừa thôi chứ.
 
Nhưng đã là lệnh của lão bản, Quản Tứ không thể không làm. Hắn mở định vị truy dấu trên quang não, vừa nhìn vị trí hiện lên, nguyên một giây sau hắn đờ mặt:
Tống Đào... ở đâu cơ?
Định vị chỉ rõ — cậu ấy đang ở gần nhà cũ!
 
Hắn lập tức phóng to điểm sáng nhỏ trên màn hình ảo, xác định chính xác vị trí, đồng thời ra lệnh cho đội bảo vệ tăng cường tuần tra quanh khu vực.
 
Mà lúc này, Tống Đào đang bám cây ở phía sau toà nhà.
 
Tuy nhiên, không ai nhìn thấy cậu — vì trên người đang mặc một bộ đồ ẩn thân.
 
Là cậu dùng tiền của Tần Tranh mua.
 
Sau lần trước "mặc thử đồ" rồi xách ra được vài món phụ kiện, cậu đem bán đi hai cái, cũng đủ tiền tậu được bộ này.
 
Chỉ có điều... bộ vest đó lại có gắn thiết bị định vị mini, chính tay Quản Tứ đưa kèm khi giao quần áo.
 
Không hổ là người theo bên Tần Tranh bao nhiêu năm, phòng ngừa kín kẽ, tâm cơ nhiều tới mức có thể làm tổ ong.
 
Tống Đào thì giống y như một con khỉ lanh lẹ. Hồi còn bé sống ở Tần gia, cây này cậu đã leo quen rồi. Khi ấy mới tám tuổi mà cậu đã trèo lên trèo xuống như chơi, bây giờ lớn hơn, tay chân dài hơn, lại càng leo khoẻ.
 
Nhanh như cắt, cậu leo tới ngọn cây. Bên cạnh chính là bức tường không quá cao — thấp hơn cả cây cậu đang đứng. Miễn là không va vào cảm biến cảnh giới ở tường, cậu có thể nhảy qua một cách an toàn.
 
Hồi đó nhỏ xíu còn làm được, huống chi bây giờ.
 
Không chút do dự, Tống Đào lấy thế, đứng vững trên nhánh cây, trong đầu chỉ có một câu hô hào:
【 Nhịn không nổi phải biến thành con cá cố chấp một lần! 】
 
Trong lòng gào thét xong, cậu thả người ra khỏi cành cây, thân thể nhẹ như lông chim, vẽ thành một đường cong mềm mại giữa không trung.
 
Chỉ cần khi tiếp đất lăn đúng một vòng, là đảm bảo không xây xát gì hết.
 
Tống Đào dang rộng hai tay, trong giây phút ngắn ngủi đó, cậu cứ ngỡ mình thật sự là một chú chim tự do — đang bay, bay qua cái lồng Tần gia kín cổng cao tường.
 
Ngay lúc sắp tiếp đất, Tống Đào không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
 
Không biết bọn bảo vệ chui từ đâu ra, vừa xuất hiện đã thả cả lưới lớn, như thể thật sự coi cậu là chim mà bắt sống.
 
Dù đang mặc đồ ẩn thân, nhưng mạng lưới bị kéo trĩu xuống một bên rất rõ, chỉ cần nhìn là biết bên trong có người.
 
Quản Tứ phất tay: “Thu lưới!”
 
Lộ Dao lập tức dẫn người kéo lưới thu về.
 
Tống Đào bị túi lưới trói chặt, không thể giữ thăng bằng. Cơ thể lắc lư, xoay tròn trong không trung. Trong lúc hoảng loạn, cậu cảm thấy có ai đó đang nhìn mình — theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng của Tần Tranh trong nhà cũ.
 
Dưới ánh đèn mờ, qua bức rèm cửa, cậu thấy bóng người in hằn lên vải. Hình như... có cánh?
 
Tống Đào không chắc mình có hoa mắt không, liền chớp chớp mắt, nhưng khi mở ra lần nữa, đèn trong phòng đã tắt.
 
Cậu bị kéo đi, không thể quay đầu lại.
 
Ở một nơi khác, Tần Tranh nhìn tin nhắn Quản Tứ vừa gửi:
 
【Tiên sinh, người xuất hiện gần nhà cũ có mặc đồ ẩn thân. Bên tôi vẫn đang tìm kiếm.】
 
Anh nhanh chóng trả lời:
 
【Cây hòe già phía sau viện, cây cao nhất bên trái.】
 
Trong bóng tối, Tần Tranh đứng trước cửa sổ, thu ánh nhìn về.
 
Có thể ở đây bắt được Tống Đào, tâm trạng anh tốt lên rõ rệt.
 
Bọn họ chưa từng quên...
 
Bởi vì đó là người mà năm năm qua — không ai có thể thay thế.
 
Tôi biết cậu, như cách cậu biết tôi.
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit/Trans: Tỏi
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo