(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 24

Chương 24
 
Tần Tranh phát ra một tiếng nghẹn ngào không thể khống chế – âm thanh bật ra từ cổ họng bị lấp kín, như thể thế giới vừa bị ấn nút tạm dừng.
 
Hai người đều sững lại.
 
Không chỉ Tần Tranh, ngay cả Tống Đào – kẻ chủ mưu cũng đứng hình.
 
Hắn cũng không ngờ mình lại sướng đến thế.
 
Thứ bá đạo ấy cắm thẳng vào, miết lên mặt lưỡi mềm mại, còn chưa dừng lại đã bất ngờ bắn nhẹ một đợt. Lưỡi và bề mặt kia tách ra trong chốc lát, kéo theo một sợi tơ mỏng dính, ướt át đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng thấy cả người run rẩy.
 
Mùi vị ngọt ngào ấy khiến Tần Tranh không cách nào giấu được.
 
Tống Đào hơi nheo mắt, ánh nhìn nguy hiểm mà thích thú. Trong khoảnh khắc đó, cậu bắt gặp ánh xám tro trong mắt Tần Tranh dần chuyển thành một màu tím đen yêu dị. Trên đầu anh xuất hiện hai chiếc sừng uốn lượn, sau lưng là đôi cánh nhỏ vẫy mạnh khiến áo ngủ rơi khỏi vai. Dưới bả vai là những viên ngọc hình thoi phát sáng, tựa đá quý đang chôn sâu dưới xương cốt.
 
Dù đã đoán từ lâu, dù đã tưởng tượng vô số lần về dáng vẻ “mị ma” của Tần Tranh, nhưng tận mắt chứng kiến lại là một trải nghiệm hoàn toàn khác.
 
Tất cả những hình ảnh trong đầu trước đó trở nên nhạt nhoà. Giây phút này, trái tim Tống Đào như bị siết chặt.
 
Đáng yêu vượt sức tưởng tượng. Gợi cảm đến mức nguy hiểm.
 
Ngay lúc đó, Tống Đào bỗng thấy đau.
 
Thứ bị nhét trong miệng Tần Tranh đột nhiên bị siết chặt, cậu theo bản năng rút ra thật nhanh.
 
Chết tiệt!
 
Suýt nữa bị cắn đứt!
 
Cái tên mị ma này rõ ràng không ngoan ngoãn chút nào.
 
Ngay sau đó, Tống Đào bị Tần Tranh giận dữ ném thẳng khỏi sofa. Cậu gần như bay thẳng lên, va vào bàn trà nặng phía trước, đẩy cả bàn trượt ra phía sau. Cú đập làm sống lưng như muốn gãy đoạn, cậu đau đến mức nghiến răng rên rỉ.
 
Tống Đào tái mặt, ngồi sụp xuống đất, cuộn mình thành một đống, cố gắng hít vào những hơi thở nóng bỏng để giảm đau.
 
Nhưng đau cũng không làm cậu ngoan hơn.
 
Vừa ngẩng đầu, Tống Đào liền thấy Tần Tranh từ sofa đứng dậy. Áo ngủ tụt gần tới hông, chỉ còn vướng hờ vào khớp vai, để lộ phần thân trên săn chắc, cơ bắp rõ nét.
 
Và cậu thấy nó.
 
Ngay phía dưới rốn, giữa lớp da trắng mịn kia — một dấu ấn đặc biệt hiện ra.
 
Dấu hiệu suscubus.
 
Không phải hình xăm, cũng không phải trang sức, nhưng còn tinh xảo và sống động hơn thế. Ánh sáng lập loè, từng nét vẽ mềm mại như có linh hồn.
 
Tống Đào nhìn thấy, mắt liền đỏ lên, khô miệng đến mức nuốt nước bọt cũng khó khăn.
 
Cậu biết rõ — ăn càng nhiều, dấu hiệu sẽ càng hiện thêm. Cho đến khi…
 
Cậu bật cười.
 
Tiếng cười vang lên giữa căn phòng, sắc bén và rực rỡ, khiến Tần Tranh như muốn phát điên.
 
Hiện giờ, lý trí của anh đã bị giận dữ nhấn chìm, dục vọng dâng đầy, toàn thân trở thành một sự mâu thuẫn đến nghẹt thở – vừa muốn huỷ hoại, vừa muốn chiếm giữ.
 
Càng đáng giận, là cái tên chó con kia – Tống Đào còn dám khiêu khích thêm.
 
Ngay khoảnh khắc ấy, ý định giết người trỗi dậy trong anh.
 
Chết tiệt… hắn đã nhìn thấy rồi.
 
Tống Đào đã biết bí mật của anh.
 
Và nếu vậy, cậu không được phép sống sót.
 
Tần Tranh không hề nghi ngờ – cho dù anh có buông tha Tống Đào trước, thì Tống Đào cũng sẽ không đời nào chịu buông tha anh.
 
Vì vậy, đối với anh mà nói, Tống Đào... nên biến mất khỏi thế giới này.
 
Khi anh đang cân nhắc chuyện đó, phía sau bất ngờ quăng ra một chiếc đuôi nhỏ – chính là chiếc đuôi mảnh khảnh vừa mới được tự do, lập tức vươn về phía Tống Đào như thể phấn khích đến mức tim cũng đang run rẩy. Nó như bản năng nhận ra đối phương là người có thể “nuôi” được thân thể này, là nơi đáng để bám lấy.
 
Nhưng chiếc đuôi ấy lập tức bị bàn tay to của Tần Tranh túm chặt.
 
Thật đúng là đồ ngu xuẩn không biết nghe lời, không hiểu tâm ý chủ nhân, mà đã tự tiện phấn khích cái gì chứ, còn làm anh mất mặt.
 
Tống Đào thôi cười, ánh mắt dừng trên cơ thể Alpha trước mặt, dưới ánh đèn, chiếc áo ngủ của Tần Tranh chỉ còn vắt hờ trên vai như một lớp màn che mỏng, phác họa đường nét thân thể không khác gì được tạc từ đá. Đó không còn là cơ thể "gà con" năm nào, mà là một cơ thể hoàn hảo đến mức nguy hiểm – đầy sức mạnh, đầy mùi vị cấm kỵ. Chính vì sự kết hợp giữa sự rắn rỏi của Alpha và những đặc điểm mị ma đầy yêu mị kia mà cơ thể ấy trở nên… kích thích đến mức khó chịu.
 
Kích thích đến mức… chỉ muốn chinh phục.
 
“Anh có biết… mị ma khi mang thai sẽ có biểu hiện gì không?”
 
Tống Đào nhếch môi, ánh nhìn rơi thẳng lên dấu hiệu đang hiện lấp ló nơi bụng dưới của Tần Tranh. Trong đầu cậu tưởng tượng cảnh người kia bụng phình lên, tưởng tượng bộ dạng Tần Tranh khi đang mang thai, tưởng tượng luôn cả lúc anh ấy chảy ra sữa…
 
Tống Đào lại bật cười.
 
Nhưng lần này không phải là cười chế nhạo.
 
Mà là một tiếng cười nguy hiểm – sâu xa và đầy toan tính.
 
Tần Tranh, dĩ nhiên biết rõ. Khuôn mặt anh lập tức tối sầm lại.
 
Gần đây, anh vẫn đang cố tìm hiểu về những biểu hiện và khả năng của mị ma, đặc biệt là cách để triệt tiêu hoàn toàn trạng thái ấy. Nhưng theo những tài liệu anh tìm được, mị ma một khi đã thức tỉnh, thì không có cách nào trở lại như cũ.
 
Một khi đã là mị ma… thì cả đời sẽ là mị ma.
 
Chuyện này đối với Tần Tranh là không thể chấp nhận được.
 
Một Alpha mà lại có thể mang thai? Đó là ngày tận thế đối với anh. Là thất bại lớn nhất, là điều khiến anh nhục nhã nhất.
 
Thế mà Tống Đào lại dám nhắc đến điều đó.
 
Đôi mắt cậu tràn đầy mỉa mai, không kiêng nể gì liếc thẳng lên bụng anh — rồi tiếp tục dừng lại ở dâm văn, rồi dừng lại trên những hoa văn gần thần hoàn.
 
Mắt cậu như đang liếm láp.
 
Miệng cũng bắt đầu không yên:
“Khi dâm văn bắt đầu kết nụ, là dấu hiệu mị ma mang thai. Khi hoa nở… tức là sắp sinh con.”
 
Cậu ngẩng đầu lên, giọng điệu vừa ngây thơ vừa trêu tức:
“Nhưng nè, mị ma làm sao mới có thể kết ra nụ hoa?”
 
Khoé môi cong cong, ánh mắt giễu cợt, giống như đang đưa ra một câu đố… nhưng thực ra là cố ý dồn đối phương vào thế chết.
 
Tần Tranh nhìn nụ cười ấy, chỉ muốn xé toạc miệng cậu ra.
 
Nếu có thể, anh muốn nhổ thẳng cái đầu lưỡi cứ lảm nhảm lời bẩn thỉu kia, bắt Tống Đào phải học cách ngậm miệng lại.
 
Tần Tranh tất nhiên sẽ không ngu đến mức trả lời một câu hỏi như vậy. Anh đang cân nhắc – bước vào mê trận của Tống Đào thì không bao giờ có kết cục tốt đẹp.
 
Nếu Tống Đào đã biết chuyện, nếu từ giờ anh vẫn cần phải... “bổ sung chất dinh dưỡng”, vậy thì... tại sao không...
 
Nhốt cậu ta lại.
 
Khiến Tống Đào vĩnh viễn không thể bước ra ánh sáng, chỉ còn biết ngoan ngoãn mỗi tháng một lần cung cấp thứ mà anh cần. Đổi lại, anh sẽ cho cậu ta ăn ngon mặc đẹp, sống trong nhung lụa, được hầu hạ kỹ càng.
 
Chỉ là mất tự do thôi mà, còn anh thì giữ được cả tính mạng lẫn bí mật.
 
Rõ ràng là chuyện bên nào quan trọng hơn.
 
Trong khi đó, Tống Đào vẫn thao thao bất tuyệt:
“Đương nhiên là phải gieo hạt giống, thì mới ra hoa kết quả được.”
 
Cậu nói đến đây, ánh mắt đột nhiên sắc bén như lưỡi dao, cả người phủ lên một tầng khí thế ngông nghênh nguy hiểm:
 
“Tần Tranh, là anh đã chọn tôi... để gieo giống.”
 
Giọng điệu cậu như cười như không, đầy sự thách thức.
 
Tần Tranh nghẹn lời.
 
Vì đó là sự thật.
 
Chính anh là người chọn Tống Đào. Và giờ nhìn lại... mới thấy quyết định ấy vừa ngu ngốc vừa thất bại đến mức nào.
 
Nhưng anh không định dây dưa đấu võ mồm với Tống Đào. Lúc này không phải lúc.
 
Anh bất ngờ ra tay.
 
Cú đánh nhanh như chớp, eo anh khẽ xoay, tay dài chụp lấy dây áo ngủ rồi lao về phía Tống Đào. Cậu vừa mới thoát khỏi cơn đau nhức liền bị anh tóm gọn. Ánh mắt anh lạnh lùng, vung sợi dây định trói tay cậu lại.
 
Nhưng lần này Tống Đào không ngoan ngoãn nữa.
 
“Muốn trói tôi lại? Nhốt tôi luôn hả?”
 
Ý định kia đúng là trùng khớp với những gì vừa lướt qua đầu Tống Đào trước đó. Đúng là tên đàn ông này, từ nhỏ đến lớn đều là kiểu người chỉ biết lo cho bản thân, ích kỷ vô cùng.
 
Nhưng cậu lại rất thích cái suy nghĩ đó.
 
Chỉ tiếc một điều — Tần Tranh đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để làm vậy.
 
Anh nên hành động khi cậu còn chưa phát hiện ra chuyện mị ma. Còn bây giờ?
 
Muộn rồi.
 
Tống Đào đảo mắt, ánh nhìn sắc lẹm lia sang chiếc đuôi dài của Tần Tranh — bộ phận nhạy cảm bậc nhất trên cơ thể mị ma. Cậu bật người lao tới, giơ tay nắm lấy đoạn cuối mềm mại như phiến đào non, tay còn lại cẩn thận xoa vuốt phần chóp mảnh nhỏ như đầu bút lông.
 
Tần Tranh lập tức khựng lại.
 
Tất cả thế tấn công trong khoảnh khắc sụp đổ. Toàn thân anh mềm nhũn, gần như suýt đổ sập lên người Tống Đào.
 
Tống Đào biết rõ mị ma có những vùng đặc biệt nhạy cảm, không chỉ là tai hay cổ, mà đặc biệt là... chiếc đuôi.
 
Sau khi nghi ngờ Tần Tranh đã thức tỉnh thành mị ma, cậu không tiếc công tra cứu kỹ càng. Tống Đào là kiểu học sinh giỏi học hành vì mục tiêu rõ ràng: để vắt sạch người mình thích.
 
Và giờ thành quả học tập ấy đang được đền đáp xứng đáng.
 
Tống Đào vươn người lên, mặt dán sát vào cổ Tần Tranh, cười khẽ:
“Chỗ này... của anh thật sự mềm yếu nha~”
 
Cậu tiếp tục siết chặt tay, miết nhẹ ngón cái qua chóp đuôi, cảm nhận rõ ràng cơn run rẩy từ cơ thể người đối diện.
 
“Cũng đáng thôi. Động đến tôi trước mà không chuẩn bị kỹ hậu quả... thì ai bảo được?”
 
Chiếc đuôi nhỏ mảnh mai ấy nhạy cảm đến bất thường, chỉ cần xoa nhẹ vài cái đã bắt đầu nóng rực lên. Tựa như một lời mời không lời, khiêu khích người ta tiếp tục xoa xuống dưới, muốn biết khi nào thì đuôi sẽ... bỏng đến cháy tay?
 
Gương mặt Tần Tranh cứng đờ, vừa thẹn vừa nhục.
 
Tống Đào nghiêng đầu quan sát, giọng điệu đầy khiêu khích:
 
“Cái đuôi của anh... thành thật hơn anh nhiều đó.”
 
Vừa dứt lời, cậu bất ngờ xốc Tần Tranh ngã xuống, rồi đè người lên định giành lại thế chủ động. Nhưng chưa kịp áp sát, cậu đã bị Tần Tranh tung chân đá văng ra. Hai người rốt cuộc vứt bỏ hình tượng, như hai con thú hoang gầm gừ nhìn nhau, cơ thể trần trụi chẳng chút che đậy, hung hăng chờ cơ hội nhào vào đối phương để cắn cho đến khi... tan xác.
 
Chiếc áo ngủ trên người Tần Tranh đã bung hết cúc, lộ cả phần ngực rắn chắc lẫn bụng dập dờn cơ bắp. Trong khi đó, quần Tống Đào đã tụt đến bắp chân, vướng víu đến mức cậu giận dữ giật hẳn ra ném sang một bên.
 
Khung cảnh này đáng lẽ phải đầy ái muội, nhưng giờ chỉ còn lại là mùi máu và giằng co của hai kẻ không ai chịu thua.
 
Tần Tranh nghiến răng. Ai đời Omega mà đánh nhau như vậy?!
 
Nhưng anh lại nhớ đến những dòng nhật ký của Tống Đào.
 
Khi đọc chúng, anh từng thấy xót xa thay cho cậu – một cậu bé từ bé đã tự sinh tự diệt, dùng giận dữ và tàn nhẫn để sống sót. Nhưng lúc đó anh chỉ “hiểu” trên giấy tờ. Còn bây giờ? Anh đã nếm trải đầy đủ những phiền phức do Tống Đào mang đến, và bắt đầu thấy... xót xa cho chính mình.
 
Tống Đào lại huýt một tiếng sáo trêu chọc, ánh mắt vô cùng vô sỉ dán chặt vào bộ dạng mị ma của Tần Tranh, cố ý như muốn khiến anh phát điên.
 
Tần Tranh lần này không nhịn nữa.
 
Anh lao đến, tung nắm đấm thẳng mặt cậu ta. Mặc dù lưng vẫn còn đau do cú va đập với ghế sofa lúc nãy, nhưng anh vẫn nhấc tay không chút do dự.
 
Dù sao, so với đau thể xác thì bị Tống Đào khiêu khích bằng ánh mắt và lời nói còn đáng giết hơn.
 
Thực ra, súng của anh vẫn giắt dưới gầm ghế.
 
Anh có thể dùng nó — và anh không phải kiểu người chỉ dọa cho vui.
 
Nhưng anh hiểu rõ: nếu Tống Đào là người cầm súng, thì cho dù có bị thương đến mức không đứng nổi, cậu ta cũng sẽ nở nụ cười khiêu khích, nhìn thẳng vào anh mà hỏi:
 
“Anh dám bắn không?”
 
Và đúng vậy, anh dám.
 
Chỉ là anh không muốn giết cậu ta.
 
Anh muốn giữ cậu lại, làm nguồn cung cấp tinh chất riêng cho mình, mỗi tháng một lần.
 
Nếu giữa lúc xô xát mà súng lỡ cướp cò, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn... thì chẳng còn gì để lấy.
 
Nghĩ vậy, Tần Tranh đành từ bỏ lợi thế về vũ khí.
 
Anh không muốn một viên đạn đánh mất vật nuôi đặc biệt này.
 
Thực ra Tống Đào có thể né.
 
Cậu có thể chơi trò mèo vờn chuột với Tần Tranh, kéo dài thời gian, kéo mồi mệt rũ rồi mới ra tay.
 
Nhưng như vậy không thú vị.
 
Cậu muốn đánh, muốn trực diện đối đầu. Muốn để Tần Tranh thấy, dù mình là một Omega, cậu cũng có thể đánh cho anh ta sấp mặt. Cho anh ta biết, Tống Đào không còn là cái đứa bé từng bị đánh đòn vì bướng bỉnh nữa.
 
Địa vị giữa họ nên thay đổi.
 
Cậu muốn đánh phục Alpha này.
 
Hai người xáp lá cà, tay đấm chân đá, né trước, lách sau, từng động tác đầy thù địch. Tần Tranh tung một cú đá trúng bắp đùi Tống Đào, Tống Đào khựng lại, nhưng liền sau đó chuyển tay thành vuốt — lao lên bóp mạnh lấy phần cơ ngực căng tràn của Tần Tranh.
 
Ngón tay cậu siết xuống, kéo mạnh cái núm kia.
 
Một tay kéo, một tay véo — không nương nhẹ.
 
Hai người tách ra, Tần Tranh siết chặt quai hàm, gân nổi lên hai bên cổ, chịu đựng đau, chịu đựng nhục.
 
Chó con này đúng là từ đầu đến chân đều là lưu manh.
 
Trên ngực anh rõ ràng in lại dấu tay đỏ rực, cùng với cái núm sưng phồng vì bị nhéo đến phát hồng, nhìn cực kỳ... mơ hồ, cực kỳ kích thích.
 
Tống Đào thì xoa xoa bắp đùi suýt bị đá nứt, cười nhếch mép, còn không quên chọc:
 
“Cảm giác cũng không tệ ha~”
 
Vật lý công kích vẫn chưa đủ, cậu liền kèm thêm cả pheromenon khiêu khích. Loại hành vi này nếu là Alpha làm với Omega thì chỉ có thể gọi là thô tục dơ bẩn, nhưng Omega làm với Alpha thì lại thành ra... đáng chết mà cuốn hút.
 
Có lẽ đây chính là thiên kiến giới tính được đóng mác từ khi sinh ra.
 
Dù sao thì, Tần Tranh cũng không phải dạng người thích chơi trò vô sỉ. Trong mắt anh, Tống Đào dù phiền phức thì cũng là “em trai" cùng lớn lên một mái nhà, anh không có cái sở thích biến thái kiểu huynh đệ loạn luân gì đó.
 
(Nhắc lại: ngụy loạn luân (⁠◕⁠દ⁠◕⁠))
 
Anh không phản ứng, chỉ siết tay tung cú đấm đáp lễ.
 
Hai người từ phòng khách đánh ra đến cửa cầu thang. Đấm đá đến mức mồ hôi túa ra như mưa, áo quần te tua, không ai chịu nhường ai. Gần như 40 phút giằng co, cuối cùng trận chiến kết thúc khi Tống Đào chộp lấy cặp sừng mị ma của Tần Tranh mà mạnh tay xoa nắn.
 
Tần Tranh ngồi bệt dưới bậc thang, thở hổn hển, hai sừng bị chà đến tím tái. Áo ngủ rách bươm vứt lăn lóc dưới đất, ngực anh đầy dấu đỏ, dâm văn bên hông cũng đỏ rực như bị kích hoạt. Anh chẳng buồn tìm thêm áo che thân nữa — vì đơn giản là không còn sức.
 
Thể lực vốn có thể chịu được đến rạng sáng ngày 14, nhưng giờ chưa tới nửa đêm, anh đã bị Tống Đào tiêu hao sạch sẽ. Đói, khát, bứt rứt. Lưỡi liếm qua vết máu bên khóe môi, vị tanh cay càng làm anh thêm cồn cào.
 
Tống Đào thì nằm vật dưới bậc, thở dốc như vừa lôi cát từ bãi mỏ lên. Áo sơ mi trên người đã te tua như lưới đánh cá, tóc rối bù, máu mũi dính đầy tay, nhưng ánh mắt vẫn còn long lanh sáng rực. Không giống như người sắp ngất.
 
Trái lại, cậu còn quay sang nhìn Tần Tranh, nheo mắt cười:
 
"Lần sau... đánh tiếp không?”
 
Tống Đào bò dậy, đi thẳng tới quầy rượu.
 
Khát cháy cổ.
 
Cậu cầm theo một bình rượu quay lại thì bắt gặp Tần Tranh đang cuống cuồng lao lên cầu thang. Cơ bắp căng chặt, đôi chân đầy lực, cái đuôi hất vểnh lên, bờ mông săn chắc lắc nhẹ theo từng bước chạy. Phần lưng rộng lớn ẩn hiện dưới lớp áo, phối cùng cánh tay rắn rỏi thật sự rất... Kích thích.
 
Tống Đào trợn mắt nhìn, rồi phủi tay, chẳng thèm nghĩ ngợi đã vung bình rượu ném thẳng qua. Cái bình vỡ toang trên bậc cầu thang, vang lên một tiếng thanh thúy. Rượu bên trong văng tung tóe như suối phun, ướt nhẹp cả bậc thang. Tần Tranh bị trượt chân, lăn nhào xuống dưới. May mà anh mới leo được vài bậc, nên cú ngã cũng chưa đến mức quá thảm.
 
Dù vậy, cơ thể anh vẫn bị mảnh thủy tinh cào xước vài chỗ.
 
Rượu vang đỏ loang lổ khắp thân thể gần như hoàn hảo ấy, nhìn vào chỉ muốn cúi đầu liếm sạch. Tần Tranh choáng váng nằm yên trên sàn, trước mắt tối sầm. Khi tầm nhìn dần rõ lại, một đôi chân trắng thon thả tiến tới gần.
 
Tống Đào cụp mắt, chẳng có lấy một chút đau lòng hay áy náy. Cậu từng ngã đúng chỗ này khi mới chín tuổi. Cú ngã khi ấy còn thảm hơn, bởi vì người đẩy cậu chính là Tần Tranh – từ tầng cao nhất.
 
Cậu ngồi thụp xuống, túm lấy tóc Tần Tranh, không chút dịu dàng mà kéo đầu anh lên.
 
“Muốn trốn à? Nhốt mình lại để vượt qua ba ngày này hả?”
 
Cậu thừa biết Tần Tranh đang tính gì.
 
Tần Tranh cũng hiểu rất rõ, khi nhận ra mình không thể bắt được Tống Đào ngay lập tức, anh đành định quay về phòng ngủ, khóa trái cửa để tự cách ly. Như vậy ít nhất trong ba ngày tới sẽ không còn cơ hội nào để bị Tống Đào chạm vào.
 
Nhưng rõ ràng, kế hoạch thất bại.
 
Anh không biết nên khen Tống Đào thông minh, hay là quá hiểu rõ mình.
 
Tần Tranh im lặng, cố gắng lấy lại sức.
 
Cãi nhau giờ cũng vô ích, con chó con kia miệng lưỡi lanh lợi, cãi cũng chẳng lại.
 
Tống Đào quay đầu sang chỗ khác, tay còn lại bất ngờ bóp lấy mông anh, ước lượng mấy lần:
“Không phải đang hưng phấn lắm à? Vậy chạy cái gì?”
 
Giọng cậu đầy trêu chọc ác ý.
 
Ánh mắt khi nhìn xuống phía dưới như ngầm bảo: “Tôi cũng đang rất hưng phấn.”
 
Rồi cậu thả tay ra khỏi người Tần Tranh.
 
Cãi nhau, đánh nhau – vốn đã đủ khiến adrenaline dâng trào. Huống chi hai người gần như trần trụi va chạm, làn da chạm làn da, chạm vào chỗ nào là chỗ đó đều mẫn cảm.
 
Phản ứng là điều quá đỗi bình thường. Cho nên Tần Tranh không lấy làm ngại khi mình có phản ứng, cũng không có nghĩa là anh cảm thấy gì với Tống Đào.
 
Cả hai lại gần nhau đến mức có thể ngửi thấy rõ mùi pheromone ngọt lịm kia. Hương vị ấy khiến nước bọt trong miệng Tần Tranh không ngừng tiết ra.
 
Nhưng anh chỉ có thể nhẫn nhịn, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng ửng hồng.
 
“Nếu cậu dám làm thêm lần nữa, tôi sẽ cắn đứt nó.”
 
Đôi mắt sâu thẳm ấy, dù có phủ sương nước vẫn không hề yếu đuối. Vẫn là ánh mắt kiêu ngạo, lạnh lùng băng giá. Giống như có thể đông cứng mọi ý đồ xâm phạm của đối phương.
 
Lần này đến lượt Tần Tranh khiêu khích.
 
Anh hé miệng, đầu lưỡi khẽ liếm qua hàm răng trắng:
“Muốn thử không?”
 
Tống Đào không nghi ngờ gì chuyện Tần Tranh dám làm thật. Nếu thử, chắc chắn mất mạng. Vì hai người họ từ đầu tới cuối chưa bao giờ dành cho nhau sự nhân từ.
 
Nhưng cậu không vội.
 
Ba ngày, mới chỉ bắt đầu thôi mà.
 
Cậu không thử, cũng không cho Tần Tranh đi.
 
Hai người cứ thế giằng co như diều hâu canh nhau, gườm gườm đến tận rạng sáng.
 
Ngày mười bốn chính thức bắt đầu.
 
Giữa chừng lại choảng nhau thêm một trận, lần này chưa đầy mười phút đã kết thúc trong tiếng chửi rủa, nguyền rủa nhau đi tìm chết.
 
Tống Đào mở nắp chai rượu vang đỏ, rót cho mình một ly, ném vài viên đá vào.
 
Cả người nóng bừng, trong lồng ngực lửa giận còn chưa tắt, rượu mát lạnh lúc này giống như cứu tinh giữa sa mạc.
 
Cả một đêm hai người chẳng làm gì khác ngoài đánh lộn.
 
Tuy vậy, Tống Đào cũng rờ được vài thứ trên người Tần Tranh – từ cái đuôi đến đôi cánh – phải nói là chơi khá đã tay. Mà cũng thật, nếu Tần Tranh chịu cho chạm tự do, cậu e là mình có thể nghịch cả mấy ngày cũng không thấy chán. Dù sao thì... có thể thay đổi nhiều kiểu.
 
Cặp sừng thì cứng hơn một chút, sờ vào thấy mát lạnh. Nếu xoa lâu, phần đầu giác sẽ ửng lên màu hồng, trông rất đẹp mắt.
 
Cái đuôi phủ đầy lông, mới sờ thì tưởng mềm, nhưng chạm kỹ mới thấy bên trong vẫn có chút cứng. Dạng kiểu vừa êm vừa ngứa, không gây đau mà lại khiến người ta thèm khát tìm thêm cảm giác mạnh hơn. Càng sờ càng muốn, nhất là phần chóp đuôi – vừa mềm, vừa ấm, ngậm một cái giống như tan ra trong miệng, ngon cực kỳ.
 
Còn cánh thì không có lông, nên lúc chạm vào khung xương sẽ có cảm giác gầy yếu, nhưng lại có thể đùa giỡn thoải mái.
 
Tống Đào lúc này nằm dài trên sofa, vừa nhâm nhi từng ngụm rượu, vừa lười biếng nhớ lại chuyện ban nãy.
 
Tần Tranh mặc quần áo vào rồi. Áo thun đen đơn giản, nhưng căng theo cơ bắp làm nổi bật hết cả đường nét. Nhìn còn quyến rũ hơn lúc không mặc. Quần cũng đã mặc, nhưng phần sau có khoét một lỗ để cái đuôi thò ra cho thoải mái.
 
Tống Đào híp mắt lại, nhớ đến cảnh Tần Tranh vừa mặc đồ vừa lôi cái đuôi ra khỏi lỗ quần. Thân hình hơi khom, phần cơ bụng nghiêng ra tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, cúi đầu nhìn xuống cái đuôi như đang chăm chú làm việc gì đó rất nghiêm túc. Cái cảm giác lần đầu làm quen với thứ gì đó thật mới mẻ, đúng là kiểu của trai mới lớn. Mà thật, Tần Tranh đúng là lần đầu.
 
Ngón tay anh đã trầy da vì móc cái đuôi ra. Vừa kéo được phần chóp đuôi ra ngoài thì nó như có linh hồn riêng, lập tức lao về phía Tống Đào, như thể chính cậu mới là chủ nhân của nó vậy.
 
Tống Đào thực sự rất hưởng thụ chuyện đó, còn đưa tay lên xoa nhẹ lòng bàn tay, như muốn lưu lại cảm giác.
 
Cậu có thể dùng rượu vang đỏ để lấp bụng, còn Tần Tranh thì chỉ có thể chịu đói. 

Mấy món ăn bình thường giờ chẳng còn tác dụng gì với cậu nữa – thậm chí nhìn thôi cũng thấy buồn nôn.
 
Tần Tranh lười biếng rút một điếu thuốc bạc hà, định dùng mùi thơm the mát ấy để giữ cho mình tỉnh táo, cố không để mắt lạc sang "thứ kia" trên người Tống Đào.
 
Nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi một trận thổn thức. Không ngờ Tần Tranh lại rơi vào tình cảnh này.
 
Cũng không còn bao nhiêu thời gian để tiếc nuối.
 
Tống Đào vẫn bước từng bước theo sát sau lưng anh, căn bản không thể cắt đuôi được. Tần Tranh từng suy nghĩ xem có nên giả vờ ngất để tiết kiệm thể lực, đợi có người vào rồi tìm cách đưa Tống Đào đi không. Nhưng nghĩ đến lại thấy lo – con chó con kia chắc chắn dù có đánh chết cũng không chịu rời khỏi.
 
Hơn nữa, nó rất linh hoạt.
 
Và với một chút đề phòng như hiện tại... cũng chẳng đủ.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo