Chương 4
Đây rõ ràng là khiêu khích.
Tống Đào chưa bao giờ sợ Tần Tranh. Từ lúc nhỏ đã vậy. Năm ấy, cậu bé cục bột trắng mới năm tuổi lần đầu theo ba mình xuất hiện trước mặt cậu, trông nhút nhát rụt rè, vậy mà lại mạnh dạn đề nghị: “Chúng ta có thể thay phiên làm anh không? Em cũng muốn làm anh trai cơ.”
Cục bột trắng vừa xoa hông vừa nghiêm túc nói: “Nếu được làm anh, em nhất định sẽ làm cho tốt, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm anh vui.”
Kết quả là, cục bột trắng năm xưa lớn lên lại trở thành một tên hỗn láo, miệng toàn lời thô tục. Bao năm nay, quả thật chẳng học được điều gì hay ho.
Khóe miệng Tống Đào rỉ máu, đỏ tươi.
Cậu chảy máu.
Con cún con này vừa rồi đã cắn rách ngón tay cậu.
Nhưng đây cũng chẳng phải lần đầu.
Tống Đào bất ngờ buông hàm răng ra, rồi lại lập tức mút lấy ngón tay của anh, sức hút mạnh đến mức khiến cậu có thể cảm nhận rõ ràng máu mình bị kéo ra từng dòng. Có đau đớn, có tê dại. Rồi cậu nghe được tiếng “ừng ực” vang lên – tiếng Tống Đào đang nuốt máu. Vậy mà đôi mắt nai con của cậu vẫn nhìn anh chằm chằm, đầy vô tội như thể mình chẳng làm gì cả.
Vẫn như vậy.
Lúc nào cũng như vậy.
Tống Trì Cảnh sống nhờ máu của kẻ thù.
Còn Tống Đào… con cún con này lại hút máu anh để lớn lên.
“Bịch!” – một tiếng vang khô khốc, Tống Đào bị Tần Tranh hất mạnh, ném xuống sàn.
Nhưng cậu cũng chẳng chịu thua. Vung chân đá ngược lại khiến anh ngã sóng soài, đầu vừa đúng lúc va vào góc bàn trà, máu chảy ròng.
Tống Đào cũng không khá hơn là bao. Trước mắt tối sầm, vừa nằm ra đất đã thấy trán mình sưng lên một cục to.
Cảm giác thật quen thuộc.
Sống chung dưới một mái nhà suốt năm năm, hai người không ít lần động tay động chân. Tần Tranh lớn hơn cậu ba tuổi, luôn nắm phần thắng trong các cuộc ẩu đả. Nghĩ lại mới thấy, mình bị đánh cũng không ít lần.
Tống Đào không vội ngồi dậy. Cậu liếm vết máu còn sót lại ở khóe miệng, cố gắng phân biệt rõ tình hình.
Mùi vị này cũng quen lắm rồi.
Không đánh lại Tần Tranh thì cậu cắn. Cắn được chỗ nào là cắn chỗ đó. Có lần suýt nữa cắn hỏng cả “bạn nhỏ” của Tần Tranh.
Tần Tranh lúc này trông như một hung thần, nửa khuôn mặt dính máu mà vẫn cười.
Một nụ cười đầy phấn khích.
Anh nhấc chân lên, nhìn cậu trai đang nằm bẹp dưới đất, lạnh giọng hỏi:
“Xuất hiện trước mặt tôi như vậy thì máu nói đi, cậu muốn gì?”
Còn dám giả vờ không nhớ anh.
Chỉ vì bị ám sát một lần thôi à? Anh không tin lý do đó.
Chân vừa dí xuống đùi Tống Đào, định dùng thêm sức—
“A~”
Tống Đào lại bật ra một tiếng rên khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Hàm răng khẽ cắn lấy môi dưới, rồi từ từ nhích về phía trước. Đôi môi đỏ mọng hé mở như đang cố ý quyến rũ, tiếng hừ khẽ phả ra từ kẽ môi mang theo hương vị mơ hồ.
Không khí như đông cứng lại.
Tần Tranh thậm chí có ảo giác máu mình sắp đổi màu.
Chân anh lập tức khựng lại, đồng thời suýt nữa nổi điên. Cảm giác như chân mình bị làm bẩn, anh phẫn nộ rút lại, khịt mũi nói bằng giọng đầy khinh miệt:
“Quả nhiên là con trai kế thừa tính cha. Dâm đãng y hệt.”
Lúc lão già kia còn tình cảm với Tống Trì Cảnh, mỗi tối kêu rên vang cả biệt thự. Anh từng vô tình bắt gặp vài lần hai người làm tình, suýt nữa thì để lại bóng ma tâm lý.
Giờ đây, Tống Đào cũng phân hoá thành Omega, mà dáng vẻ lẳng lơ của cậu ta thậm chí còn có xu hướng vượt mặt cha mình.
Ấy vậy mà trên mặt cậu chẳng có lấy một chút phản ứng nào gọi là nhục nhã. Trái lại, còn nhấc chân lên, nhẹ nhàng cọ vào chân anh: “Thế anh có muốn… kế thừa cha không?”
Âm cuối vừa buông, như thể câu dẫn tận xương.
Người muốn dụ dỗ Tần Tranh rất nhiều, nhưng trong khoản này, Tống Đào tuyệt đối là thiên tài. Chỉ một câu.
Tần Tranh làm ba cậu, thì con của Tần Tranh đương nhiên cũng làm “cha” cậu rồi.
Nghĩ đến đây, mặt cậu đỏ lên.
Muốn cười.
Phải cố nhịn.
Tần Tranh phản ứng như vậy… chẳng lẽ vẫn còn là trai tân? Với thân phận Alpha, lại có cả người như Tần Ngọc Thần làm gương, thật khó tin là anh còn là xử nam
“Cút!”
Tần Tranh biết rõ mình không giỏi cãi lý, giọng cũng không có lợi thế để châm chọc lại, nên giận dữ đá cậu một cú. Nhưng Tống Đào lại thuận thế lăn lộn về phía anh, chẳng hề có ý định rời đi.
Hiện tại, Tần Tranh chẳng muốn nói thêm lời nào với cậu. Một ánh mắt cũng không muốn bố thí. Anh đi vào nhà vệ sinh, bắt đầu rửa mặt và xử lý vết thương.
Khi bước ra ngoài—
Tống Đào ngủ mất rồi?!
Tần Tranh tức đến bật cười, máy đo tin tức tố bên cạnh cũng kêu “tích tích tích”.
Khoảnh khắc ấy, anh thật sự muốn giẫm nát cái đầu dưa của Tống Đào.
Chuyện khiến người ta tức chết, Tống Đào luôn là kẻ vô địch.
Tần Tranh mặc kệ cậu.
Không bao lâu sau, phòng ngủ chìm vào bóng tối. Nhưng cũng chỉ một lúc, người đang nằm dưới đất đã bò thẳng lên giường.
Tần Tranh vừa chợp mắt, cảnh giác lập tức bị kéo căng, quay đầu lườm người đang nhích lên mép giường, giọng bình tĩnh nhưng đầy đe dọa:
“Cậu mà dám chui lên, tôi đánh chết cậu.”
Lời còn chưa dứt, Tống Đào như cái lò xo bật dậy, nhào tới bên cạnh anh.
Tần Tranh lần này không nhường nữa, lập tức đè cậu lại, định giáng một đấm—
Tống Đào ngẩng đầu: “Tôi còn nhớ anh mà, anh vui chưa?”
Một câu nói trong bóng tối như chiếc chìa khoá, mở ra chiếc hộp sâu kín trong lòng Tần Tranh. Tay anh đang nắm chặt bỗng chùng xuống.
“Tôi cố tình tạo bất ngờ cho anh đó,” Tống Đào nghiêng đầu, cười nhẹ, “Nếu vừa gặp mặt đã nói là nhớ anh, thì đâu còn cảm giác gì đặc biệt nữa? Giờ mới khiến anh vui bất ngờ chứ. Tôi dụng tâm với anh như vậy, anh không thể tốt với tôi một chút sao?”
Vừa nói, cậu vừa ra vẻ tủi thân.
Ngụy biện.
Tần Tranh biết rất rõ đây là ngụy biện.
Nhưng anh lại… mềm lòng.
Không ổn rồi.
Tống Đào lớn lên càng khó đối phó.
Ý nghĩ đó đột nhiên hiện lên trong đầu anh.
“Đừng tự dát vàng lên mặt. Cậu chỉ là đồ hư hỏng.”
Tần Tranh nói vậy, nhưng cuối cùng vẫn rút khỏi người cậu, không đánh nữa: “Cút.”
Tống Đào lại rúc vào bên cạnh: “Đừng mà. Hai anh em mình lâu ngày gặp lại, chẳng lẽ không ngồi bên nhau chuyện trò trắng đêm?”
Hơi thở khi nói chuyện phả thẳng vào tai Tần Tranh, mang theo mùi hương quen thuộc. Tần Tranh lập tức nghiêng đầu tránh, đồng thời giơ chân dẫm xuống—
“Loảng xoảng” một tiếng, Tống Đào bị đạp ngã lăn xuống giường.
Cậu ôm tay lăn lộn, rên rỉ:
“Đau —— cái còng sắt này định bẻ gãy tay tôi hả, đau chết mất!”
Hai phút sau, tay cậu được tháo còng. Vừa lấy lại tự do, Tống Đào như con báo nhỏ bật dậy, vươn người ôm chầm lấy cổ Tần Tranh. Một tay quấn chặt lấy anh, tay kia luồn vào mái tóc đen nhánh, mạnh bạo kéo đầu anh lại.
Tần Tranh còn chưa kịp phản ứng, đã bị cậu cưỡng hôn.
Cưỡng hôn.
Dù không có kỹ thuật, Tống Đào vẫn liều mạng dây dưa lưỡi Tần Tranh. Trong lúc đối phương còn đang sững sờ, tay còn lại của cậu đã ấn mạnh lên tuyến thể Alpha sau gáy anh.
Cùng lúc đó, Ngụy Tư Kỳ đang nhìn hình ảnh qua camera mà cười hề hề:
“Đào tử đêm nay hăng quá nha~”
Tần Tranh đơ mất mấy giây. Mãi đến khi lưỡi bị cắn đau mới hoàn hồn lại, nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Tống Đào ngay trước mặt. Gương mặt kia không hề có dục vọng, chỉ đầy vẻ trêu chọc như đang xem kịch.
Một Omega như cậu mà bừa bãi đến vậy sao?
Chỉ cần anh muốn, anh có thể đánh dấu cậu mãi mãi, biến cậu thành vật sở hữu riêng.
Nhưng anh không làm được.
Tần Tranh nắm lấy tóc gáy Tống Đào, cánh tay nổi gân xanh. Anh vốn nghĩ kéo cậu ra sẽ dễ thôi, nào ngờ đối phương khỏe đến mức không tưởng.
Giữa tiếng máy đo pheromone réo inh ỏi, cuối cùng anh cũng kéo được đầu Tống Đào ra. Hai người rời môi trong một tiếng “chụt” ướt át, kéo theo một sợi nước trong suốt. Lưỡi Tống Đào vẫn thè ra, đầu lưỡi hồng nhạt còn cố tình liếm một cái lên lưỡi anh, lướt nhẹ một đường.
Trên đầu lưỡi cậu, anh mơ hồ thấy một hình xăm nhỏ.
Ngay sau nụ hôn kỳ quặc này, Tần Tranh chẳng nói chẳng rằng, tóm lấy đầu Tống Đào, đập mạnh xuống sàn.
Tống Đào không phản kháng.
Coi như để trả giá cho một nụ hôn lén lút.
Không thể chơi không trả tiền được.
Chỉ là, cái tên Tần Tranh này xuống tay cũng quá nhẫn tâm… Cậu cảm giác mình sắp chấn động não, cả người choáng váng.
Tần Tranh tức đến ong đầu, máu nóng bốc lên, chỉ muốn lôi Tống Đào ra xử ngay tại chỗ. Nhưng nhìn thấy cái trán sưng đỏ như bánh bao của cậu, anh lại tạm bình tĩnh.
Cuối cùng, Tần Tranh không giết người, chỉ kéo Tống Đào tới cửa rồi ném ra ngoài.
Cửa đóng sầm một tiếng.
Anh bước nhanh đến bên tủ, mở ngăn kéo lấy ra ống tiêm ức chế, tiêm vào người.
Tựa lưng vào tủ trượt xuống sàn, anh tuấn lạnh lùng như Tần Tranh, lúc này môi sưng đỏ, tuyến thể hằn dấu tay đỏ ửng.
Trong bóng tối, giọng anh rít qua kẽ răng, đầy giận dữ nghẹn ngào:
“Đồ chó chết!”
Tống Đào nằm ở hành lang một lúc mới gượng dậy. Cậu sờ sờ cái trán sưng vù, âm thầm đánh giá: lần này trả giá hơi nặng… phải đòi lại.
Mắt đảo một vòng, Tống Đào lập tức ra tay “dàn dựng hiện trường”. Cậu kéo áo sơmi ra khỏi quần, cởi hai nút áo, cấu mấy dấu đỏ lên cổ và xương quai xanh. Ngay cả đầu gối cũng không tha, bóp đến đỏ bừng.
Tóc cậu bị vò cho rối tung. Mí mắt cụp xuống, sau đó lại ngẩng lên ngập nước. Nước mắt long lanh rưng rưng như chuẩn bị rơi bất cứ lúc nào.
Tống Đào lảo đảo bước xuống lầu, làm kinh động đám người hầu.
Ánh mắt hai bên vừa chạm nhau, Tống Đào kéo áo, không nói lời nào, nước mắt lặng lẽ rơi.
Một Omega, nửa đêm từ phòng Alpha đi ra, vừa đi vừa khóc... Dù không nói gì cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Một người hầu trẻ ngẩng đầu nhìn lên lầu, sững người. Không ngờ ông chủ lại là dạng cầm thú đó.
Cậu ta nhịn không được, tiến tới nhẹ giọng:
“Nếu cậu không chê, tôi có thể dẫn cậu đến khu ký túc xá người hầu. Ở đó cậu có thể nghỉ tạm một đêm.”
Tống Đào nghẹn ngào cảm ơn.
Cậu yếu ớt theo người hầu rời khỏi biệt thự, đến căn nhà hai tầng không xa.
“Cậu ngồi đợi chút, tôi đi hâm sữa.”
“Cảm ơn.”
Vừa lúc đó có người không ngủ, tò mò theo người hầu xuống bếp. Người hầu trẻ thì thầm vài câu, ai nấy nghe xong đều thấy thương Tống Đào, nhất là khi nhìn dáng vẻ thảm hại hiện giờ.
Chẳng mấy chốc, bên cạnh Tống Đào đã vây một đám người, vừa hóng chuyện vừa an ủi.
Người hầu trẻ:
“Hai phút nữa, sữa sẽ nóng. Cậu…”
Chưa nói hết câu, Tống Đào đột nhiên bật khóc:
“Xin lỗi… chỉ là tôi nghe thấy ‘hai phút’ thì hơi… khó chịu…”
Cậu ôm mặt khóc nức nở:
“Tuy chỉ có hai phút… nhưng thực sự là một cơn ác mộng… Ô ô ô…”
Mọi người nhìn nhau: đúng ra phải an ủi, nhưng đầu óc họ đã bị hai chữ “hai phút” chiếm trọn.
Lẽ nào ý cậu là… ông chủ chỉ có hai phút?
Chỉ có hai phút???
Cái Alpha cao to đẹp trai, tuổi trẻ phong độ đó—chỉ có hai phút???
Đúng là tạo nghiệt!
Có người khác mang tới đĩa trái cây. Nhìn thấy cây tăm cắm trên miếng dưa hấu, Tống Đào vội ngăn:
“Xin lỗi, hiện tại tôi hơi… dị ứng với tăm xỉa răng…”
Mọi người: !!!
Không chỉ có hai phút, còn dùng tăm xỉa răng?!
Tống Đào ôm mặt cười trộm. Ai bảo Tần Tranh hôm nay xuống tay nặng quá? Huynh đệ thì cũng phải biết thương nhau chứ ~
Trong khoảnh khắc đó, mọi chuyện như trở lại những năm tháng trước kia sống cùng nhau. Năm năm ấy, họ vẫn luôn sống kiểu đấu đá như vậy. Vì đánh không lại Tần Tranh, Tống Đào hay giở trò chơi xấu. Tần Tranh lại ỷ mình là con trai Tần Ngọc Thần, thường xuyên bắt nạt Tống Đào.
Đám người hầu cũng đều biết rõ ai mới là chủ nhân thật sự trong nhà này.
Còn ba của bọn họ?
Lúc thì bận tán gái, lúc thì bận yêu đương, rồi lại cãi nhau —
Miễn là hai đứa còn sống, ông chẳng quan tâm.
Và bọn họ cũng ngầm hiểu, chẳng ai đi mách lẻo. Chỉ âm thầm tìm mọi cách làm đối phương phát điên.
---
Tần Tranh hút thuốc, mắt đỏ ngầu không ngủ nổi. Cái tên chó con kia vì muốn chọc anh tức mà chuyện gì cũng dám làm. Giống hệt hồi trước.
Nhớ lại quá khứ, trong mắt anh, Tống Đào giống như món đồ chơi không nghe lời.
Cuộc sống vốn nhàm chán, từ khi có cậu lại trở nên loạn xà ngầu.
Anh dụi điếu thuốc, nhớ tới cái u trên trán Tống Đào liền gọi cho quản gia. Rất nhanh đã có hồi âm.
“Thưa ngài, Tống tiên sinh vừa nôn một trận, trông có vẻ không khỏe.”
“Gọi bác sĩ cho cậu ta.”
“Vâng.”
Trước khi cúp máy, Tần Tranh nói thêm một câu:
“Nếu cần tiêm… thì tiêm cho thật đau vào.”
Cúp xong, anh lại thấy hối hận.
Mình bị gì vậy, tính trẻ trâu bộc phát à… Một Alpha mà đỏ mặt vì tức giận, đúng là mất mặt. Tất cả là lỗi tại con chó đó! Mai nhất định đá cổ nó ra ngoài!
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi