Chương 52
“Ây da, sư phụ gọi tôi về lấy đồ.”
Vừa mới đặt chân lên bến, Tô Hà đã nhận được tin nhắn này. Gương mặt cậu ấy hiện rõ vẻ khó xử, quay sang nhìn Tống Đào xin ý kiến. Trong giới này, cậu ấy chỉ là tân binh vừa mới nhập môn, sư phụ ra lệnh thì có khác gì trời giáng, làm sao dám không nghe.
“Tiểu Đào, vậy thế này nhé, cậu ở lại đây chơi trước, tôi về đưa đồ xong sẽ quay lại tìm cậu.”
Tống Đào nhìn trời, lại nhìn Tô Hà, không yên tâm chút nào khi để một Omega tự đi giữa đêm như vậy.
“Thôi, tôi đi với cậu luôn. Xong rồi tụi mình cùng quay lại. Coi như được ngắm biển thêm lần nữa, cũng thú vị.”
Tô Hà lập tức ôm lấy tay cậu, nũng nịu:
“Tiểu Đào, cậu đúng là người tốt nhất trên đời luôn á.”
Thế là hai Omega lại tay xách tay mang quay trở về. Chỉ là, Tống Đào không ngờ mình sẽ nhìn thấy Quản Tứ ngay trước cửa nhà.
Cậu nheo mắt lại: “Sao anh lại ở đây?”
Quản Tứ cũng bất ngờ không kém khi thấy cả hai quay lại. Trong lòng lập tức run lên — chẳng phải ông chủ cố ý viện cớ để đưa hai người đi à? Nghĩ đến việc Tần Tranh đang ở trong phòng của hai Omega trong lúc dễ cảm kỳ, Quản Tứ nghẹn họng không biết phải nói sao cho hợp lý.
Vẻ lúng túng đó tất nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Tống Đào.
Cậu lập tức liếc về phía cánh cửa đang đóng im lìm, trong lòng dần dần hiện lên một suy đoán. Tần Tranh… đang ở trong đó. Nhưng vì sao lại là ở đây?
Tô Hà nhìn hai người rồi ngơ ngác hỏi:
“Ủa? Hai người quen nhau hả? Vậy nói chuyện đi, tôi vào lấy đồ đã.”
Ngay khi cậu ấy chuẩn bị mở cửa, Quản Tứ vội giơ tay ngăn lại. Anh ta quay sang nhìn Tống Đào, lúng túng không biết phải xử lý ra sao.
Tống Đào kéo Tô Hà ra sau, nháy mắt bảo đợi một chút rồi gọi Quản Tứ qua một bên, giọng trầm xuống:
“Tần Tranh đang ở trong đó đúng không? Anh ấy làm gì ở đây?”
Quản Tứ biết giấu cũng vô dụng, Tống Đào thông minh như vậy, chuyện này sớm muộn gì cũng bị đoán ra. Anh ta chỉ có thể trả lời thật:
“Tiên sinh đang trong kỳ dễ cảm.”
Tống Đào không ngờ tới chuyện này. Cậu không hiểu vì sao Tần Tranh đang trong kỳ dễ cảm lại chạy đến chỗ cậu? Mặc dù không rõ tình trạng cụ thể của Alpha, nhưng có một điều cậu biết chắc: thời kỳ dễ cảm của Alpha là cực kỳ nguy hiểm.
Cậu quay về bên cạnh Tô Hà, thấp giọng nói:
“Cậu chờ ở đây, tôi vào lấy đồ giúp. Xin lỗi, anh tôi đang ở trong, hình như đang gặp chút vấn đề.”
Tô Hà là người thuê chính của chỗ này, dù là bạn bè thân thiết, Tống Đào vẫn nghĩ cậu ấy có quyền được biết.
“Anh ấy đang trong kỳ dễ cảm, chắc là… nghĩ đến tôi. Dù sao anh ấy cũng chẳng còn ai thân thiết.”
Đó là suy đoán từ chính Tống Đào.
Tô Hà sửng sốt. Một Alpha trong kỳ dễ cảm lại chạy đến nhà bọn họ?
Tống Đào vừa định vào thì bị Quản Tứ giơ tay cản lại, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
“Cậu cũng là Omega.”
Tô Hà cũng vội giữ tay cậu lại. Hai người họ từng làm chuyện đó, mà giờ đối phương lại đang phát tác — hoàn cảnh này quá nguy hiểm! Một Alpha ở đỉnh điểm dễ cảm, lại tự tìm đến nơi này, thì điều anh ta nghĩ tới rõ ràng là Tống Đào!
Nếu không cẩn thận, bị đánh dấu suốt đời cũng không phải chuyện đùa. Mà Tống Đào vẫn còn quá trẻ, ngay cả đại học còn chưa tốt nghiệp — làm sao có thể mang thai được?
“Thôi được rồi, để tôi nhắn sư phụ xin lùi thời gian—”
Tống Đào cắt lời:
“Tôi không sao, cậu quên rồi à?”
Cậu nghịch ngợm chớp mắt, mím môi nói khẽ: “Tô có tin tức tố đặc biệt mà.”
Họ từng gặp sự cố một lần. Khi đó, tin tức tố của Tống Đào vô tình rò rỉ, khiến Tô Hà suýt chút nữa ngất xỉu phải nhập viện. Sau đó Tống Đào đã kể hết về tình trạng của mình và sẵn sàng chuyển đi nếu Tô Hà thấy không ổn.
Tô Hà nhớ ra, ánh mắt vẫn lo lắng, nhưng cũng nhẹ gật đầu.
Tống Đào vỗ nhẹ vai cậu: “Ngăn kéo bên trái phải không? Chờ tôi một lát.”
Cậu mở cửa, cũng không quên bảo Tô Hà lùi lại một chút. Quả nhiên, vừa hé ra một khe cửa nhỏ, tin tức tố của Alpha đã như sóng trào tràn ra. Tống Đào run chân theo phản xạ bản năng của cơ thể Omega, phía xa Tô Hà đã phải bịt mũi.
Cậu cắn răng mở rộng khe cửa và lách người vào trong.
Hít thở một cách cẩn trọng, Tống Đào ép bản thân giữ tỉnh táo.
Trong phòng không bật đèn, nhưng ánh sáng hắt qua khe cửa sổ vẫn đủ để nhìn lờ mờ mọi vật. Tin tức tố của Tần Tranh dày đặc như sắp bóp nghẹt không khí, khiến tuyến thể của Tống Đào nóng bừng theo bản năng.
Anh không có ở phòng khách.
Cảm thấy bất an, cậu cố nén lại lo lắng, lách vào phòng Tô Hà, đóng cửa mới dám thở mạnh một hơi.
Một hơi thở thôi đã khiến cậu suýt không đứng vững.
Không khí trong đây đặc sệt mùi tin tức tố, đậm đến mức làm choáng váng cả đầu óc.
Tống Đào vịn mép bàn, mở ngăn kéo lấy ra túi đồ của Tô Hà. Túi khá nặng, chắc trong đó có kha khá đồ cần mang đi. Cậu cẩn thận xách ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng, Tô Hà đã lao tới:
“Cậu không sao thật chứ?”
Gương mặt Tống Đào đỏ bừng như quả táo chín, mồ hôi chảy sau gáy, nhưng vẫn dựa lưng vào cửa, đưa túi đồ cho bạn.
“Tôi không sao. Hình như anh ấy ở phòng tôi cả mấy ngày nay rồi. Cậu đừng lo.”
Tô Hà vẫn không yên lòng.
Tống Đào quay sang Quản Tứ:
“Làm phiền anh đưa Tô Hà về giúp. Dạo này chắc phải để anh ấy tránh xa nơi này một chút.”
Rồi cậu nhìn Tô Hà, áy náy nói tiếp:
“Xin lỗi đã khiến cậu phiền phức thế này. Đợi chuyện này xong xuôi, tôi sẽ bảo anh ấy đích thân xin lỗi cậu tử tế.”
Lời này với một Omega mà nói có phần mạo hiểm. Nhưng Tô Hà cũng không quá để bụng, dù sao công việc của cậu ấy cũng là do Tần Tranh sắp xếp.
“Không sao, chắc anh ấy cũng không cố ý. Nhưng cậu không đi cùng tôi à? Dễ cảm kỳ của Alpha nếu cứ để vậy vài ngày rồi cũng tự khỏi thôi.”
Quản Tứ cũng lên tiếng phụ hoạ, ý rằng Tần Tranh đã cố ý tạo khoảng cách, không muốn đối mặt với Tống Đào lúc này.
Tống Đào nhớ đến căn phòng tối mịt, đến hơi thở nặng nề mà mình nghe thấy bên trong...
Cậu không làm được.
Không thể cứ thế bỏ mặc một Tần Tranh như vậy.
“Tôi vào xem anh ấy, không sao đâu. Hai người yên tâm, tôi có cách tự bảo vệ mình.”
Cậu khuyên mãi mới tiễn được hai người họ đi.
Tống Đào lại lần nữa đứng trước cửa, hít sâu một hơi rồi mới dám đẩy cửa ra. Nhưng lần này, vừa mở cửa, cậu liền thấy một cái bóng đen lù lù trước mặt, suýt chút nữa hét lên chửi thề. Một cánh tay bất ngờ kéo mạnh cậu vào, thân hình nhẹ bẫng như chim non bị tóm gọn. Cậu vội dùng chân đá cửa lại theo bản năng.
Cậu lập tức bị ôm vào một vòng tay nóng rực, da thịt kề sát, hoàn toàn không có khoảng cách.
Tên này... ở nhà người khác mà lại không mặc quần áo?
Tần Tranh siết chặt cậu trong lòng, đầu gục vào vai cậu, giọng khàn khàn như thì thầm:
“Em quay lại rồi.”
Dù không nhìn thấy gì, anh vẫn có thể nhận ra mùi hương quen thuộc. Anh tìm thấy được Tống Đào của mình.
Âm giọng trầm khàn trượt vào tai, khiến tai Tống Đào đỏ bừng. Tin tức tố của Alpha không ngừng tỏa ra, xộc thẳng vào mũi, ngứa ngáy như thể muốn cắn một cái thật mạnh lên cổ đối phương. Đôi mắt cậu dán chặt vào làn da trắng nơi cần cổ kia, chỉ muốn cắn một dấu thật sâu.
Bàn tay lớn của Tần Tranh mơn trớn dọc sống lưng cậu, giống như đang tìm cách ôm chặt hơn nữa, nhưng lại lực bất tòng tâm. Thế nên chỉ có thể lặp đi lặp lại, gần như là niệm chú:
“Tiểu Đào… Tiểu Đào…”
Giọng thì thầm mềm đến mức khiến cậu run bắn lên.
“Anh không thoải mái, mình về phòng trước nằm đã.”
Tống Đào ôm anh, dìu về phía phòng mình. Cậu cảm nhận được cơ thể đối phương lúc này đã mất đi gần hết sức lực, nặng nề hơn bình thường rất nhiều. Khi nhìn thấy chiếc đuôi và đôi cánh của anh, cậu đại khái đoán được tại sao Tần Tranh không mặc quần áo.
Có lẽ là trong lúc phát tác kỳ động dục kết hợp với đặc tính mị ma khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát. Hỗn loạn, rối trí, đến cả quần áo cũng chẳng buồn giữ lại, chỉ muốn được thoải mái nhất có thể.
Đáng thương thật.
Tống Đào nghĩ thầm. Vừa mới qua đợt phát tác của mị ma, bây giờ lại rơi vào kỳ dễ cảm.
“Lần này làm ơn ngoan ngoãn một chút, đừng hành hạ tiểu Tranh của tụi tui nữa nha, kỳ động dục~”
Cậu lẩm bẩm, dìu anh vào phòng, vừa định đưa tay bật đèn—
Tần Tranh bất ngờ giữ tay cậu lại:
“Không… đừng bật đèn.”
Alpha đang trong kỳ dễ cảm không thích ánh sáng mạnh. Họ giống như dã thú, chỉ thích trốn vào nơi tối tăm như hang ổ. Lúc này, dù hoang dã nhưng lại cực kỳ yếu ớt.
Tống Đào chưa từng chứng kiến Alpha nào rơi vào kỳ dễ cảm như vậy, cảm thấy có chút mới lạ.
Cậu ngoan ngoãn tắt đèn, nhưng ánh sáng lúc nãy đủ để cậu thấy rõ — trên người Tần Tranh không có lấy một mảnh vải, và trên giường thì chất đống toàn là quần áo của mình, được xếp thành vòng tròn như tổ chim.
Cậu nhớ lại mấy kiến thức từng học. Khi Alpha rơi vào kỳ dễ cảm, sẽ tìm những đồ vật mang mùi hương của người mình tin tưởng để làm “ổ”, điều đó khiến họ cảm thấy an toàn hơn, dễ chịu hơn.
(Tỏi bình phẩm: ủa t tưởng Omega mới làm tổ =)) lạ hẹn)
Cho nên, Tần Tranh mới tìm đến đây. Nói cách khác, người duy nhất có thể khiến anh cảm thấy an toàn… là cậu.
Anh đến để xây tổ… ngay tại chỗ của mình!
Tống Đào khựng lại, nhìn Tần Tranh nằm mềm oặt giữa đống quần áo, vùi đầu vào đống áo của cậu, còn tiện tay kéo thêm vài món đắp lên người như thể muốn cuộn mình lại.
Sự ỷ lại vô thức ấy khiến Tống Đào cảm thấy một sự thỏa mãn và rung động chưa từng có. Cơn đói khát trong lòng gần như bùng nổ tức thì.
Đôi mắt nai vốn dịu dàng bỗng hóa thành ánh nhìn mang theo xâm chiếm và độc chiếm. Cậu lặng lẽ ngắm nhìn Alpha đang ở trong trạng thái hoàn toàn phòng bị thấp nhất, dáng người mị ma đầy quyến rũ hiện ra không sót chút nào.
Cặp sừng nhỏ màu tím sau đầu do no bụng nên phát sáng nhè nhẹ, nhìn đến đáng yêu vô cùng.
Alpha với dáng người thế này đúng là bảo vật trời ban.
Có câu: “Ngực là của hồi môn tốt nhất của Alpha.”
Quả không sai chút nào, đủ khiến Tống Đào nhìn mãi không chán.
Cậu liếm môi, đôi mắt sáng lên từng chút.
Tần Tranh dường như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tống Đào, chỉ nhắm mắt lại, vùi mặt vào quần áo của cậu mà ngửi ngấu nghiến.
Tống Đào cảm giác máu trong người bắt đầu chảy nhanh hơn.
Đệch.
Cậu thừa nhận—Tần Tranh đúng là mị ma thật.